thật chẳng có gì đáng buồn hơn
khi tất cả những ngôi nhà ta ở
đã không thể giữ được cho nó một dấu vết nào
dành tặng lại ta:
ngày trở lại.
những chiếc giường, đã cam đành, tái tạo
những chiếc xe, đã cam đành, nghĩa địa
ngay những quyển sách, cũng trở thành vô duyên
(làm phiền thùng rác.)
thật chẳng có gì đáng buồn hơn
lúc ta về ngang
những gốc cây, mái nhà, bậc thềm, hàng hiên, cánh cửa
chẳng giữ lại được điều gì
để nói với ta,
về tháng, ngày qua
(cách gì cũng vẫn là nơi chốn
một thời,
chúng ta đã sống.)
nhưng có dễ,
điều đáng buồn hơn cả
khi chính em
lại vượt xa thời gian
trong nỗ lực tái tạo, tẩy, xóa chính mình.
mừng em tái tạo, tẩy, xóa mình
nhậm lẹ hơn cái giường, chiếc xe, quyển sách,
con đường, gốc cây, mái nhà, bậc thềm,
hàng hiên, cánh cửa...
mừng em
sớm có được đôi cánh
của loài...dán.
(98-00)