Cuối đời khua tiếng gậy

10 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 4715)
Cuối đời khua tiếng gậy

D-: Bạn ta, tôi chợt nhớ tới bạn khi tình cờ cầm lên một cuốn sách cũ. Trong đó, một bài thơ cũ. Bài thơ của hơn hai năm trước. Bài thơ có tiếng gậy khua cuối đời, có que diêm gửi theo một hoàng hôn, chết đuối. Bài thơ có tóc thơm/ thịt xương ân nghĩa/ bàn tay (tưởng những) trăm năm/ mắt nâu/ vầng trán nhục nhằn nửa kiếp.

Bạn ta, bài thơ đã rơi sâu, thật sâu trong quên lãng. Bài thơ đã ra khỏi trí nhớ/ ngày tháng/ máu huyết ta. Nhưng mà, bạn ta, bạn có nghĩ, không vì thế, nó thành một bài thơ khác. Không vì thế, nó mang một linh hồn khác.

Bạn ta, bạn ở xa, muôn đời bạn sẽ chả hiểu được những buổi sáng muộn, mở cánh cửa chĩu nặng thời gian, đứng nhìn những cành hoa bông giấy đỏ ối, những khóm hồng hắt hiu với những đóa hoa còi cọc, được nâng đỡ bởi những bàn tay lá non sớm ố, tôi nghe đâu đó, nỗi rưng rưng của những hạt sương quá khứ. Tôi nghe lòng mình rách, tươm nỗi thèm khát một mùi hương tóc còn nồng shampoo. Những đêm ngủ muộn, tôi bỗng thèm quá đi, một tiếng cười, một giọng nói, thậm chí, chỉ là tiếng vỡ vụn của những mảnh thủy tinh cứa lạnh trên một nền đá hoa xám, ngoét.

Bạn ta, bạn ở xa, muôn đời bạn sẽ chả thể hiểu được, những ngày qua, vây quanh đời sống tôi, chỉ còn là sự phẳng lặng của một mặt trống đã chùng, một sợi dây, đã đứt. Thế giới tôi lui về, ẩn náu, che đậy những vết dao xuyên lưng, những nhát chém bổ dọc, đã là một thế giới khác. Thế giới của một ổ khóa bật ngang, một tấm màn rủ, kín.

Bạn ta, bạn ở xa, muôn đời bạn sẽ chả hiểu được, tôi như con thú kiệt sức, còn cố gắng phô ra những móng vuốt như một ngạo mạn, thách đố, cuối cùng và dĩ nhiên, tuyệt vọng. Muôn đời sau nữa, bạn cũng sẽ chả bao giờ hiểu được, trái tim tôi ở đâu, nỗi lòng tôi ở đâu, giữa chung quanh trăm ngàn thất, lỡ.

D-: Tôi vẫn cố gắng nghĩ rằng đây không phải là Giáng sinh lần thứ mười của mình ở quê người. Tôi muốn nghĩ nó mới chỉ là Giáng sinh thứ nhất. Là buổi tối, dặn dò các con phải ngủ sớm, phải nhắm mắt cho kỹ, nửa đêm, ông già Noel sẽ chui máng xối xuống để quà trong những đôi giày của chúng. Các con tôi rất thành khẩn chờ đợi, cùng đôi giày mới chùi sạch sẽ. Đó là thời gian tôi còn ở ngôi nhà trên đường Orange, thuộc thành phố Costa Mesa. Thời gian đó, tôi cắt đứt mọi liên lạc với bằng hữu. Tôi sống đúng với vai trò một người thợ làm công cho một hãng điện tử. Bây giờ các con tôi đã lớn, chả có một ông già Noel nào từ trên trời đi xuống cả. Bây giờ, chúng đã biết tự chọn lấy đồ chơi và gói lại để đánh lừa cả tôi nữa. Thời gian, đã lấy đi nơi các con tôi, hình ảnh một ông già Noel dễ thương, có rất nhiều đồ chơi và hiện, biến như thần. Thời gian, cũng lấy đi ở nơi tôi, cái quyền dọa nạt chúng bằng những hình ảnh ông ba bị, ông ngáo ộp. Từ đó, chúng xa dần tôi. Như chúng đã bỏ quên những món đồ chơi bụi phủ của nhiều năm xưa cũ. Bây giờ tôi chờ đợi Giáng sinh tới với niềm hiu quạnh, và, một chút lo sợ, buồn bực ngấm ngầm. Có thể trong vô thức, tôi biết, không một ngày vui nào của đời sống dành cho tôi. Ngày vui nhất của mọi người, luôn luôn là ngày tẻ nhạt, lặng lờ cũng nhất, của tôi. Tôi luôn là kẻ đứng bên lề của những ngày hội lớn. Tôi càng đứng sâu hơn trong bờ lề, kể từ ngày bỏ nước ra đi.

D-: Bạn ta, sau nhiều ngày tháng không cầm bút, không viết, dù chỉ một dòng, hôm nay, tôi muốn gửi bạn một bài thơ nhỏ, bài thơ mang tên “Tháng Chạp.” Bài thơ, như một đóa hoa nở muộn, hay nở lại, một lần thêm cuối đời tôi.

Bài thơ nhỏ này, không biết có đến tay bạn?

1.

gửi em tháng chạp đã về
cái cây, cái cỏ, cái hè, cái sân
cái thương yêu nén trong lòng
cái da, cái tóc, cái còn, cái thôi.

gửi em, tháng chạp, ngậm ngùi
cái hoa đợi, nắng; ghế ngồi đợi, ai
cái bàn đợi đũa có đôi
cái cơm, cái nước, cái mời, cái quên

gửi em, tháng chạp, đầu tiên
cái chăn nhớ, áo; cái mền nhớ, hơi
cái đau, cái hận, cái cười
cái ân nghĩa, cũ; cái đời hôm nay

cái khuya tưởng những mưa bay
tỉnh ra mới biết bàn tay bỏ, ngoài
gửi em tháng chạp ngật, ngầy
vết dao sinh nhật, dấu giầy vong, thân

 

2.

gọi người tháng chạp ai, thưa?
đêm mưa mái cũ, gió lừa phố, quen

tìm nhau, tôi có ngọn đèn
thắp soi quá khứ, đốt buồn kiếp, sau
tôi về giữa chốn quên nhau
bàn tay nhớ, tiếng; ngón sầu nhớ, môi

gọi người tháng chạp, khuya, tôi
bước ra thấy ảnh; mím môi thấy hình
tìm nhau, có một trái tim
nửa chôn quê cũ, nửa biên cải, đời
tôi về phòng lạnh, tường vôi
thấy trong trang sách có người ở, xa

gọi người, tháng chạp, hồn ma
máu tôi chảy, suốt đêm qua, chửa ngừng

18-12-85

D-: Người đàn ông cúi xuống cánh tay, nơi cổ tay có những vết cứa và máu còn đang rịn, làm thành những hàng xiêu vẹo. Anh choáng váng như thể nhìn thấy chính máu mình. Người đàn ông nói:

- Sao em làm như vậy?

Người con gái trả lời:

- Đó là điều anh muốn.

Người đàn ông lắc đầu. Trong bóng tối, anh nhìn thấy đôi mắt người con gái long lanh và, dòng lệ vạch thành những đường ngoằn ngoèo trên đôi má. Cầm bàn tay xương của người con gái, người đàn ông muốn khóc. Anh thực sự chẳng còn điều gì để nói. Ngay đời sống anh, cũng đã tựa một con sông cạn trơ, hai bờ đất lở. Những ngày tháng trôi đi trong mặc cảm, những đau xót riêng, không kẻ nào, hiểu được. Anh tưởng, thời gian sẽ làm nguôi ngoai đi, những vết dao chém tới từ nhiều phía trên trái tim của mình. Anh tưởng, rồi anh sẽ chấp nhận cuộc đời, như nó là thế. Nó không thể khác. Và, anh cũng chẳng thể làm gì khác hơn, tiếp tục sống. Điều duy nhất con người có thể làm được trong đời sống họ là sống. Dù thế nào, cũng vẫn sống. Chỉ điều đó, họ thực sự làm được. Ngoại giả, ảo tưởng, ảo giác, ảo vọng mà thôi.

Đêm đẫm sương. Trời đẫm sương. Cây cỏ đẫm sương. Con đường đẫm sương. Người đàn ông thấy rõ sự bất lực mình, trước những dòng máu chảy. Anh nghe tan nát dấy lên từ mỗi tế bào. Anh nghe chua xót dấy lên từ mỗi chân tóc.

Người con gái nói:

- Như vậy, đã vừa lòng anh chưa?

Người đàn ông im lặng. Những cành cây trên đầu họ, cũng im lặng.

Người con gái hiểu, nàng tự bạo hành thân xác, chính là để bạo hành thân xác chàng. Nàng tiếp:

- Sau đây, chúng ta sẽ chả còn gì để nói với nhau nữa. Em không ngờ ngày chia tay của chúng ta đến sớm quá như vậy. Và cảnh tượng chia tay như thế này... quả thật, em cũng không ngờ tới.

Người đàn ông vẫn im lặng. Người con gái dùng tấm khăn giấy chậm những giọt máu đọng trên những đường dao cắt. Lát sau, nàng gấp tư miếng giấy, đưa cho người đàn ông:

- Anh giữ lấy máu và nước mắt của em.

Người đàn ông hờ hững nhận miếng giấy trong lúc lòng anh chỉ muốn đưa tay bóp cổ nàng.

Đêm đẫm sương. Trời đẫm sương. Cây cỏ đẫm sương. Con đường cũng đẫm sương.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16699)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 11968)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18743)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 8938)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8007)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 416)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 754)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 981)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22281)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13821)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19047)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7735)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8633)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8340)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10884)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30527)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20705)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25299)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22777)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21555)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19609)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17919)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19108)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16787)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 15985)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24313)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31731)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34784)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,