chương 9

10 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 4010)
chương 9

“Đương lúc họ ăn, thì Đức Jêsu cầm lấy bánh và sau khi đọc lời chúc tụng đã bẻ ra, ban cho họ. Ngài nói: Hãy cầm lấy mà ăn, này là mình ta.”

Mt. 26.26.

 

Tôi nghe ê ẩm, lười biếng như một người ốm lâu ngày. Khắp thân thể tôi dường như có những đàn kiến bò dọc ngang. Nắng lên cao. Cảo đã đi làm. Tôi nằm nán, nghiêng mình ngó vào khung cửa sổ. Chùm lá sung nhảy múa như cũng reo mừng với nắng ấm. Vài con chim đuôi dài, ức đỏ nhảy nhót. Lâu lâu chúng lại im lặng, ghếch mỏ ngó vào phòng. Tôi muốn nhỏm dậy nhìn cho kỹ nhưng tay chân tôi cứng đơ. Mọi cử động đều khó khăn, tựa đã tê liệt. Đêm qua, khi Cảo về, tôi cũng không dậy nổi. Cảo phải nhấc đầu tôi lên. Chàng đặt tôi lên đùi chàng. Chàng vỗ về, chàng hôn tôi ướt nhẹp khắp mặt. Tôi nhớ tôi bảo chàng tôi muốn đau. Tôi muốn sốt. Sốt thật sự chứ không phải sốt giả bộ. Tôi nói: “Thiện muốn ốm rồi anh ơi? Không phải high fever đâu. Anh đừng nghĩ bậy”. Cảo gật đầu. Chàng có những lúc thật hiền lành, chất phác. Tôi nói nhiều phần trăm sẽ đậu. Nhưng điều đó không phải là điều tôi thực sự muốn kể. Điều thực sự muốn khoe với chàng, là điều khác. Điều tôi cảm thấy, tuy không chắc chắn. Điều khó nói. Nó còn khó hơn cái lần đầu tiên, tôi víu đầu chàng xuống, để nói thầm vào tai chàng rằng tôi yêu chàng. Điều này, kỳ lắm. Chẳng biết Cảo có muốn, có thích sau khi nghe. Điều tôi không chờ đợi, thú thật là tôi không chờ đợi, tôi đã tránh, đã chuẩn bị rất chu đáo để nó không xảy ra. Vậy mà nó đang hay xảy ra. Tôi xin Cảo cho tôi một tô cháo thật nóng. Cảo bón tôi từng thìa cháo nhỏ. Nằm trên đùi chàng, được chàng chăm chút, tôi hạnh phúc và thấy tự tin hơn. Ăn xong, hai đứa nằm ôm nhau. Tôi rúc vào nách chàng. Định nói cho chàng biết cái cảm giác hay sự nghi ngờ mới xảy đến trong cơ thể tôi. Nhưng lần nào định nói thì, lần đó, không may, lại bị chàng chặn lại bởi những nụ hôn tham lam, cuồng nhiệt của chàng. Rồi dự định của tôi như những hạt cát mất tiêu trong biển cát thương yêu, ân ái. Cảo thức dậy trong tôi cơn sốt trên trăm độ. Cảo thức dậy trong tôi trận high fever. Cảo nghiến nát tôi. Tôi mất tích trong chàng. Tôi mất tích trong tôi...

Bây giờ nằm lại trong căn phòng, tôi lại nghe cơ thể có những biến chuyển lạ lẫm. Tôi nghĩ có dễ mình mang bầu. Có dễ tôi có thai? Kỳ thật. Làm sao có thể mang bầu được khi hàng tháng tôi vẫn uống thuốc đều. Vậy thì tại sao tôi bị chậm? Tháng này tôi chưa có. Tôi bị chậm. Đã hơn mười ngày. Tình trạng này thật khó hiểu. Hiện tượng thật đáng nghi ngờ. Tôi biết cơ thể tôi, rất bình thường, rất khỏe mạnh. Chu kỳ kinh nguyệt hàng tháng của tôi rất đều đặn, chính xác từ hồi nào giờ.

Có thể những ngày qua tôi bị giao động, hoang mang vì kỳ thi. Sự bất thường tâm trí, lo nghĩ thái quá cũng có thể làm máu huyết bị lệch lạc đi chăng? Tôi mong là như vậy. Nhưng ngược lại, giả thử có? Giả thử thuốc không hiệu nghiệm? Làm sao biết được. Cũng có khi thuốc không hiệu quả, dù họa hiếm. Tôi nằm im, tự trả lời tất cả mọi câu hỏi của mình. Tôi tự hỏi, có nên nói với Cảo? Có nên kể chàng nghe? Có nên. Câu hỏi lập lại hoài trong óc như hồi chuông cứ ngân nga không dứt. Những hồi chuông hạnh phúc và xấu hổ. Hoang mang và tuyệt vọng.

Nắng rời bỏ những cành sung mang theo những con chim đuôi dài ức đỏ khỏi khung cửa sổ. Tôi nhắm mắt, xua đuổi mọi ý nghĩ để chỉ còn những đợt sóng không đều vỗ vào rồi lại rút ra khỏi cơ thể tôi. Những đợt sóng mệt mỏi, uể oải... cho cảm giác buồn nôn, lợm giọng.

Tôi lại rơi hẫng vào giấc ngủ mệt, đẫm mồ hôi. Trong giấc mơ, tôi thấy tôi nhận được giấy báo thi rớt cùng lúc với thư của vợ Cảo, ở Việt Nam, gửi cho chàng. Lá thư cũng buồn bã như nỗi buồn bã của tôi. Trong thư, An trách Cảo cả năm qua không hề có một dòng chữ nào cho nàng và cho các con. Tôi choàng tỉnh dậy, cảm giác nghẹt thở bởi một bàn tay nào rất to, chẹn ngang cổ. Tôi nghe lạnh dưới lưng. Toàn thân tôi mồ hôi tươm tướt. Tôi bước vào phòng tắm. Nước ấm giúp tôi tỉnh dần. Tôi chỉ còn nghe chĩu nặng ở đâu đó, từng phần, từng nơi, như đầu và ngực.

Tôi xuống bếp, dọn dẹp, định làm một vài món gì đó cho Cảo. Nghe chóng mặt, tôi ngồi xuống chiếc ghế nơi bàn ăn. Tôi nhìn mảnh giấy Cảo để giữa bàn, được chặn bởi chai nước tương. Tôi cầm lên đọc. Cảo để lại cho tôi cái note. Chàng dặn tôi hâm lại nồi cháo. Cố ăn một chút cho đỡ mệt. Trưa chàng về sớm, cho tôi xuống phố. Cuối cái nốt, chàng bảo cảm ơn cơn sốt đêm qua của tôi. Tôi cười một mình, nghe lòng ấm tựa được ngồi bên cạnh lò sưởi sau những giờ lội mưa.

Tiện tay, tôi vói lấy xấp thư để trong giá thư. Đa số là những thư quảng cáo, dụ mua hàng. Tôi chỉ có một lá thư của trường, báo cho biết tình trạng financing của quarter vừa qua. Vừa định loại bỏ những lá thư không cần thiết, vứt vào thùng rác thì một trang giấy học trò có kẻ ô mầu nâu đục rơi xuống. Tôi nhặt lên xem. Thư của con chàng. Mỗi nét chữ của con bé là một nhát dao lạnh lùng chém xuống tim tôi. Không biết con bé bao nhiêu tuổi nhưng lời lẽ trong thư rất chững chạc, ý tứ. Con bé cho biết mẹ nó, tức vợ chàng đã hoàn tất thủ tục phỏng vấn. Gia đình đã dọn hết về Sàigòn. Chỉ còn chờ giấy báo đóng tiền, lên list máy bay thôi. Cuối thư con nhỏ nhắc nhở Cảo cần giữ gìn sức khỏe bởi chàng là chiếc phao hy vọng duy nhất mà bao nhiêu mạng sống lay lắt bám vào. Nó cũng cầu nguyện Chúa giúp cho cha con sớm được thấy lại nhau.

Tôi nhét lá thư vào giữa đống thư quảng cáo, đặt vào giá thư như cũ. Cái cảm giác nhói buốt tan nhanh. Tôi bỗng thấy mình dào dạt sức mạnh. Chỉ trong vòng vài phút mà, tôi đã như một người khác. Tôi đứng lên, vào bếp rửa hết đống chén bát trong sink. Vừa làm tôi vừa nghe nước mắt chảy xuống mà rồi xuống ngực. Lạ một điều, tôi biết những hạt lệ kia lăn đi từ đôi mắt tôi. Vậy mà mặt khác, tôi lại không cảm thấy một xúc động, một đau đớn nào. Cứ y như nó là nước mắt của một người không phải là tôi. Có thể con người kia trong tôi đã biết nó phải làm gì!

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17072)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12277)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19012)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9195)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8361)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1186)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22481)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14022)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19191)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7908)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8825)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8505)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11073)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30726)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20822)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25521)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22917)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21741)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19800)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18062)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19261)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16927)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16119)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24517)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31963)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34938)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,