Bằng thân thể mùa đông tro tàn lửa lụi – anh muốn tìm về với em. Những ngày xa xưa tuổi xanh đắm đuối – mắt đăm đăm suối chảy ngọt tâm hồn.
Bằng bao nhiêu chua xót bao nhiêu chán chường – anh nghĩ rằng tại sao đời người khó tìm hạnh phúc – sao ước vọng không bao giờ trở thành sự thực – sao anh không thể thôi làm thơ (dù đã nhiều lần buông bút). Sao anh không thể coi em như bóng đêm – Bóng đêm thật dịu dàng dễ thương và chung thủy vô cùng – Có lẽ bởi tình em đã ăn sâu trong anh – sâu vào tiềm thức – tiềm thức đơn thuần không trắng không đen.
Bằng bao nhiêu thiết tha bao nhiêu rạo rực – anh gọi tên em trong những đêm mưa dài mái tôn lạnh lùng thấp xuống – anh phải cầu cứu tới em bằng cách kêu lên huyền châu huyền châu cho lòng mình đỡ nhớ - cho lòng mình bớt lạnh.
Bằng tất cả xấu xa đời người bất hạnh – Anh mong rằng em cứ học còn thi nhưng đừng bao giờ thi đỗ - vì anh sợ bằng cấp sự đỗ đạt sẽ đưa em vào công sở - rồi lắm người xin bỏ trầu cau.
Bằng bước chân thánh thần đôi hia bảy dặm.
Anh sẽ về với em đêm nay trong giấc ngủ đê mê giữa trời ảo dị - Anh thấy em cười nhưng kìa sao lệ hoen mi.
Này thành phố khăn tang linh hồn trôi nổi
Này gã nhân tình của bóng tối đêm đen