thân thể nặng rơi ngược chiều cảm xúc
hồn tịnh tu ? – khôn ổn xứ mưa tan
đêm vuốt mặt tróc theo từng mặt nạ
tôi là người (?) hay thú lạ (?) sương hoang ?
gió săn đuổi tiếng cười sâu kẽ lá
mà vai tôi đau suốt buổi chia, lìa /.
người cứ quẩy tàn, phai về cửa hẹp
tôi quay lưng. Tưởng tượng lúc em vào...!
chim còn chối quả chua, cành héo, rụng
thịt, da kia nào phải đất tân bồi /.
đá khó ở, khi mặt trời biến dạng
em không buồn tôi mới khổ tâm nơi !
ai chẳng thấy đôi khi mình bé dại ?
tay huơ cao : tìm kiếm mẹ hay cha
mắt thèm tựa lên vai người độ lượng
mặt vùi, lau trong vải / ngực / ơn / sâu /.
đâu nhất thiết hỏi phía nào ánh sáng ?
sau chân người nguyên khối mặn / khô / lăn /.
sinh, tử cũng nhám, thô từng ẩn dụ
trăm năm ta : riêng một thoáng quay / nhìn /.
nắng bất quá phân ưu người thúc thủ
em phân thân truy kích kẻ tại đào /.
nơi góc mắt : ngọn đèn khuya thiếp, lả
người trong tôi nhen lửa ấu thơ, xa /.
vai vụng dại cũng thôi ! đành trái cớm /.
chân đi lui ; hồn : giữ (?) trả (?) cho đời ?
ráng gặt nốt đóa sầu đêm sót lại ;
chiều soi gương vỡ nát giọng ta cười /.
người son, phấn che ngang đường lệ chẩy
tay nhúng bình mực khổ / lụy / nhân gian /.
em vẽ mãi một đường bay rất thẳng
sao nửa đời đèo, dốc vẫn vây quanh ?
ai đủ lớn để quên mình đã khóc ?
tôi qua đời vẫn nhớ nửa vai em /.
đêm. tiếng hát. bàn tay. người. buốt lạnh
những hồi chuông siêu độ trái tim, mòn /.
giữa ký ức / mùi hương / dòng lệ chắt /
chúng ta ngồi / sông / núi / dưới chân /
trôi.
1993