Tháng Tám, thầy tôi, Vũ Đình Tuyến

15 Tháng Chín 201512:00 SA(Xem: 3846)
Tháng Tám, thầy tôi, Vũ Đình Tuyến

Mặt trời nơi tôi ở đã kéo Tháng Chín lên cao, bỏ lại sau lưng, Tháng Tám khô, nám tiếng cười.

Mỗi sớm mai, tôi vẫn trở lại chỗ ngồi quen thuộc với bằng hữu, ở nhà hàng Tài Bửu. Nơi ông chủ đã phải thay một loạt ghế mới, cho những chiếc ghế bọc vải sờn, rách.

Nhưng sớm mai của chúng tôi vẫn là những sớm mai Tháng Tám khô, nám tiếng cười.

Tháng Tám của tôi, với Chử Hoàng Anh hối hả thực hiện một tập sách lưu niệm hình ảnh, cùng bài viết về Đỗ Hùng, một bạn học thời tiểu học Nguyễn Du

- Hàng Vôi - Hà Nội, của tôi.

Chử Hoàng Anh nói, nếu không làm gấp, em e rằng, anh ấy sẽ không kịp thấy và, mang theo những tấm lòng thương, yêu của bằng hữu khắp nơi, về cõi khác!

“Sự sống của anh ấy, đang được đếm từng ngày anh ạ!” Chử Hoàng Anh nhấn mạnh.

Tháng Tám của tôi, với Nguyễn Lương Vỵ, nhắc nhở sắp tới giỗ đầu Đoàn Thạch Hãn, một bằng hữu khác, tới lúc chết, còn ngậm tăm những oan khuất một đời, không biện bạch!

Tháng Tám của tôi, với Thành Tôn kể về tình trạng sức khỏe ngày một thêm suy kém của nhà văn Võ Phiến. Tôi im lặng. Như tôi đã im lặng trong gặp lại Thành Tôn, chốc lát, mới đây thôi, ở Tài Bửu.

Tôi không kể Thành Tôn nghe, một buổi chiều (cũng mới đây thôi), tôi chở T. đi thăm chị Viễn Phố, người bạn đời của tác giả “Bắt trẻ đồng xanh”. Tôi đã im lặng thả mình rơi theo những giọt lệ chắt hoài không cạn, của chị Viễn Phố, lúc chị tiễn chúng tôi rời căn nhà ở thành phố Santa Ana, nơi có những chùm hoa giấy chói, đỏ.

Tháng Tám của tôi, T. hỏi đọc chưa bài thơ mới của Trần Thị NgH, gửi cho, đánh dấu một năm “đi xa” của Nguyễn Xuân Hoàng.

vudinhtuyen
Du Tử Lê và Thầy Vũ Đình Tuyến

Và, cũng Tháng Tám của tôi, T. hỏi có nhớ Thầy Vũ Đình Tuyến?

Tôi nói, nhớ chứ. Đó là một trong những người thầy nhân từ, độ lượng nhất mà, tôi được học.

Tôi nói, Thầy Tuyến không chỉ cho chúng tôi, con chữ, kiến thức. Mà, thầy còn dạy chúng tôi (cách của thầy), về đạo làm người.

Tháng Tám, trả lời T., tôi kể, chín năm trước, một buổi chiều, khi một nhóm cựu học sinh Trần Lục - Chu Văn An họp mặt tưởng nhớ Nguyễn Kim Tiền, Khang Nguyễn, Tạ Đức Thiện, Nguyễn Hữu Định, ở nhà hàng Royal, trên đường Brookhurst, Garden Grove; bất ngờ, chúng tôi được gặp lại Thầy Tuyến.

Người thầy không chỉ cho chúng tôi con chữ, kiến thức mà, thầy còn dạy chúng tôi (cách của thầy), về đạo làm người.

Dù Tháng Tám của chín năm cũ đã lùi xa, nhưng tôi vẫn nhớ, khi vừa tới, Trưởng ban tổ chức Nguyễn Ngọc Chấn chận tôi lại, bảo:

“Đi theo tao, Thầy Tuyến muốn gặp mày!”

Bạn tôi dẫn tôi tới chiếc bàn nhỏ, gần cuối phòng, kê sát vách tường.

Tuy chưa quen với bóng tối, tôi vẫn nhận ra ngay Thầy Vũ Đình Tuyến của tôi. Thầy tôi vẫn trong nhân dáng cao, dong dỏng với đôi mắt nhân từ, độ lượng ngày nào, khi chúng tôi còn rất bé. Thầy đứng lên, bước ra khỏi bàn, ôm tôi vào lòng - - Tựa ôm một đứa con lưu lạc lâu ngày, giờ mới gặp lại. Thầy chỉ chiếc ghế đối diện, bảo:

“Ngồi xuống. Ngồi xuống đây. Tôi vẫn mong có dịp được gặp anh.

Mấy đứa nhỏ ở nhà bảo, nếu gặp anh thì chụp cho chúng tấm ảnh. Tôi vui lắm, thấy anh còn khỏe mạnh...”

Tôi đáp:

“Thầy làm con bất ngờ. Cảm động.”

Vẫn giọng nói từ tốn, trầm rõ, từng tiếng, Thầy nói:

“Tới tuổi này mà tôi còn được gặp lại các anh, không dễ gì đâu. Là hữu hạnh lắm đấy!”

“Vâng thưa Thầy. Con nghĩ, Thầy sẽ còn ở với chúng con, chí ít cũng vài chục năm nữa...”

Thầy tôi cười. Nụ cười thương yêu, dịu dàng của những ngày trường, lớp hơn nửa thế kỷ trước. Thầy tôi lắc đầu:

“Ôi chao! Gì mà nhiều quá vậy!”

Rồi Thầy hỏi thăm tôi về đời sống riêng. Tôi nhớ, tôi lúng túng không biết phải trả lời sao, để Thầy tôi an lòng về đứa học trò, không phá phách trong lớp, nhưng lại hoang đàng trong đời riêng, khi trưởng thành. Tôi cố tình cắt bỏ phần quá khứ, chỉ kể phần hiện tại:

“Thưa Thầy, cuộc sống của con hiện tại ổn lắm. Con nghĩ, con may mắn cuối đời, có được những năm, tháng êm ả...”

Thầy vói tay qua mặt bàn hẹp, nắm tay tôi, rung rung:

“Mừng anh! Mừng anh! Tôi nghĩ tới tuổi này chúng ta đâu còn tha thiết gì nữa, ngoài cầu mong bình an. Êm ả...”

Tôi không nhớ bàn tay tôi nằm gọn trong bảo bọc, thương yêu của bàn tay Thầy Tuyến, có run rẩy? Nhưng khi ấy, tôi nghĩ nếu bố tôi sống lại, có dễ ông cũng chỉ cho tôi, những lời khuyên chân thành đến thế là cùng!

Tôi buột miệng:

“Thầy làm con nhớ... bố con.”

Chừng như chợt nhớ ra, Thầy Tuyến hỏi thăm về Bố Mẹ tôi. Tôi kể:

“Thưa Thầy, Bố con mất khi con chưa đủ ba tuổi. Còn Me con cũng mất cách đây đã gần hai mươi năm rồi, thưa Thầy...”

Lần này, Thầy Tuyến nắm tay tôi chặt hơn. Thầy không nói thêm một lời nào. Nhưng, dù ánh sáng không soi tỏ và, những ồn ào như sóng, từng đợt, xô tới góc nhỏ của hai thầy trò, tôi vẫn đọc được trong đôi mắt Thầy tôi, niềm xót thương vời vợi của một người thầy, dành cho một đứa học trò cũ. Dù bây giờ đứa học trò của ông, trên đầu cũng đã có nhiều sợi bạc. Đó là lúc tôi chỉ muốn được ôm ông! Như tôi từng được ôm bố tôi, những ngày thơ ấu, ngắn ngủi!!!

Tôi không nhớ bao lâu sau, và cũng không nhớ có ai chụp hình thầy trò chúng tôi (?) Chỉ nhớ, khi Nguyễn Ngọc Chấn, trong vai trò điều hợp chương trình, gọi tôi lên sân khấu. Tối đó, ban tổ chức giao tôi nhiệm vụ, mở đầu buổi tưởng niệm. Tôi xin phép Thầy đứng lên.

Thầy dợm người, bắt tay tôi kèm theo dặn dò ân cần, như thể trong mắt Thầy, tôi vẫn chỉ là đứa học trò nhỏ, của những năm cuối thập niên 1950:

“Anh đi từ từ, kẻo té ngã...”

.

Đứng trên sân khấu, nhìn xuống căn phòng ken cứng người, nhấp nhô những mái đầu sớm bạc; trước khi dứt lời, tôi hướng về chiếc bàn nhỏ, kê sát tường, gần cuối phòng của Thầy Tuyến. Tôi rất muốn nói với Thầy tôi, một câu, đại ý:

“Thưa Thầy, đám học trò cũ của Thầy, đứa nào “đi xa” thì Thầy cứ để chúng “đi xa”... Riêng Thầy, Thầy cố ở lại dài lâu với những đứa còn lại. Như tấm gương, như điểm tựa tinh thần cho chúng con. Vì chúng con, ở tuổi này, đa số đã không còn bố nữa!...”

Tuy nhiên, khi nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt của chị Tiền, chị Khang Nguyễn, chị Định... tôi lại thấy, tôi phải kính trọng những giọt lệ muộn mằn nơi đôi mắt góa bụa của các chị!

Nói xong, thay vì về lại bàn Thầy tôi, tôi báo cho Bùi Vĩnh Hưng, một thành viên trong ban tổ chức biết, tôi phải đi. Và, nhớ xin lỗi Thầy Tuyến cho tôi. Tôi biết, nếu tôi có trở lại bàn, xin phép thầy cho tôi đi trước thì, thầy cũng sẽ vui vẻ cho phép thôi! Giống như những lần thầy bắt gặp tôi “cúp cua”... Lần nào thầy cũng tha tôi, như thể đó chỉ là vi phạm kỷ luật lần đầu...

.

Tôi biết, mặt trời, nơi tôi ở sẽ tiếp tục kéo Tháng Chín lên cao, sau ngày tôi không còn nữa. Nhưng tôi vẫn xin, như tôi hằng cầu nguyện mỗi đêm rằng, xin mặt trời đừng bỏ lại sau lưng, những Tháng Tám khô, nám tiếng cười. Như Tháng Tám, ngày 21 vừa qua. Ngày thầy Vũ Đình Tuyến vĩnh viễn không còn ở với chúng tôi! Mặc dù sự “đi xa” của Thầy không có nghĩa sẽ là lãng quên bằn bặt.

Tôi vẫn nghĩ, nếu thời gian có áp đặt lên đời sống chúng ta những lãng quên bằn bặt thì, thời gian cũng đã từng cho thấy, nó bất lực trước những tưởng nhớ vĩnh viễn trong tâm cảm một số người nào đó. Như trường hợp Thầy tôi, thầy Vũ Đình Tuyến. Thầy tôi sẽ không chỉ ở lại vĩnh viễn nơi con, cháu Thầy mà, Thầy tôi còn ở lại vĩnh viễn nơi đám học trò của Thầy, ở khắp cùng trái đất.

Tôi tin, ở cõi khác, Thầy Tuyến của tôi, sẽ đọc được những dòng chữ này. Những dòng chữ của một trò cũ của Thầy. Một trò nhỏ, không phá phách trong lớp, nhưng lại hoang đàng trong đời thường, khi trưởng thành. Và, thầy biết rõ, nó đã bối rối, lúng túng biết bao, trong lần được gặp lại Thầy, Tháng Tám, Royal, Garden Grove, chín năm trước...

Du Tử Lê,

(Garden Grove, Sept. 15th 2015)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Bảy 201412:00 SA(Xem: 5695)
Tháng 6 năm 2014, Nguyễn Ngọc Hoài Nam đã cho lại chúng tôi tác phẩm "Qua Hình Bóng Khác". Xin cám ơn Nguyễn Ngọc Hoài Nam một lần nữa.
17 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 5312)
Trong khi, với Đức, Lãm vẫn còn đó. Một ngày kia, tôi tin, Lãm sẽ khỏi bệnh...(Như quá khứ, những Hemingway, những Van Gogh, từng mắc chứng bệnh giống Lãm, cũng đã khỏi. )
22 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 4116)
Tôi không biết phải giới thiệu với bạn về họ ra sao, cách nào; khi mà chính tôi cũng chỉ mới thấy họ
19 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 3516)
Truyện ngắn dưới đây, in trong Tạp chí Văn, số Xuân Giáp Dần, Saigon, 1974, do thân hữu Nguyễn Trương Trung Huy (Huy Vespas) VN, cho lại
13 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 4716)
Từ trên cao nhìn xuống, con sông Columbia River chẻ thành phố thành hai phần không đều. Bên cát bồi, nước lấp xấp, lóng lánh dưới ánh nắng mặt trời được lọc qua biển lá
31 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 4019)
Năm năm ở lại, với năm sinh nhật kế tiếp, tôi mừng sinh nhật mình, như thế. Tôi đi như thế và tưởng tượng. Tưởng tượng đang đi với Lãng
15 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 3909)
Quán ăn nằm bên lề lộ lớn, nhưng cửa lại mở vào một ngõ hẻm mà, bên kia là mặt sau của một quán rượu.
02 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 4157)
Tới hôm nay, dù cố gắng, tôi vẫn không thể nhớ: Ai đã giới thiệu cho tôi, người thanh niên đó
18 Tháng Mười Hai 201312:00 SA(Xem: 4097)
Có dễ cũng cả năm nay, tôi mới có một buổi sáng tự động dậy sớm như thế này
12 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 4181)
Tôi không biết bằng cách nào, để có thể bắt đầu lá thư này, một khi quá lâu chúng ta không còn liên lạc với nhau.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17078)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12291)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19021)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9197)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8362)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 624)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 998)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1188)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22483)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14028)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19192)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7911)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8826)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8509)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11076)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30728)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20823)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25523)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22918)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21744)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19804)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18065)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19262)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16928)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16120)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24520)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31965)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34939)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,