Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tiền kiếp tôi về trong tối nay
thấy trăng khua rộn nghìn con nước
và vút cong theo một nét mày
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi đui mù như con kiến hôi
quẩn quanh miệng chén đời trây trúa
vì chẳng ai làm râu cho tôi
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi thấy tôi là Tôn Ngộ Không
hóa thân hải điểu sau nhiều kiếp
bay mãi…rung thêm cánh muộn phiền
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi là con đường. người đâu hay
ngày đêm gót nhọn đau hồn đất
tôi nhìn tôi chính là sự chia tay
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi là cánh cửa: mở trăm năm
chờ em tìm tới. cài then lại
chỉ rõ: này đây, nhé chỗ nằm
tôi cũng như hề mặt vẽ vôi
người nơi hàng ghế xa đâu thấy
tôi chưa lui vào. lệ đã rơi.
Xin phép nhà thơ Du Tử Lê đăng bài này trên tuyển tập Hương Thiền của chùa Linh Bửu (VN) nhé
Trân trọng!
-Xin anh cừ tùy nghi