và, bạn-tôi
1.
cuối
cùng, rồi những chùm hoa cũng tàn
bóng tối
rủ buổi trưa ngồi chung một băng ghế.
nghe
chuyện hạt lệ: di sản đời sau,
đánh luống
trên những cánh đồng hư / ảo.
hạnh
phúc, khác.
gió vẽ
chân dung nụ cười
bằng
ngón tay âm nhạc,
của một người
đã tan vào thế giới.
(như em vẽ
chân dung ngày mai
bằng những
bậc thang chẳng cách gì bắt kịp trí tưởng)
bay lên.
bay lên. bay lên. bay lên.
tặng phẩm
thượng đế
dành cho
nhau.
bí nhiệm,
xót.
(tựa một
lần / vĩnh viễn / mai sau).
2.
cuối
cùng, rồi quán xá cũng kẻ tên chúng ta:
trên
vách tường, bàn, ghế, những nấm dù nhiều màu
(bao biện
thảm kịch).
mỗi viên
gạch lưu dấu từng bước chân
có khả
năng khêu thức và, treo cao
nỗi buồn
trắng /
khi
chúng ta chia tay /
mưa nở
hoa trên những cánh đồng mộng-mị-ốm-đau
tôi gọi
những con sóng đi hoang. trở về
giữa ngực
em
thổn thức.
niềm vui
cùng những
dặn dò, đuối.
3.
cuối
cùng, rồi đôi môi cũng tìm được nơi chôn dấu kho tàng của nó.
như con
tầu viễn dương tàn tạ về bến
nghe muối
mặn ăn ruỗng trái tim
bỗng
bình an thay thế cánh buồm thốn, tưa lộ trình thất lạc,
luân vũ
cùng hồi còi, kỷ niệm
rưng
rưng (ngoài ngôn ngữ).
đêm mục rã,
thụ thai nắng giêng, hai.
hơi thở
ngọt hành lang. ánh sáng nghiêng vai tìm tiếng hát
ấm nỗi
buồn tháng, năm rỉ sét những hư không!
4.
cuối
cùng, rồi chúng ta cũng tìm được nơi ẩn náu
cho cuộc
tình mang theo hơi thở riêng.
tiếng
nói riêng. chỗ ngồi riêng. vắng mặt đen
(cùng những
buồn bã xám)
dưới
chân núi non em tội nghiệp,
dòng
sông tôi, dội ngược nhớ nhung, xanh
tựa con
thú đêm đêm giật mình
ngửa mặt.
nuốt trăng. thấy rừng tháo chạy.
cắt lát nắng
/ mưa trên ngực tôi, em hiểu gì tiếng nấc?
4Bis.
cuối
cùng, rồi mắt, môi cũng tìm được những chùm hoa trên ngấn cổ.
trên đôi
vai lụa nuột
dệt bằng
các mẫu tự
bày con,
chữ hân
hoan tìm nhau giữa những lọn tóc.
(mà) mặt
kia
là trận
bão
(mang
tên người xuất hiện cuối đường)
đuổi
theo chiếc phi thuyền
vừa vượt
ngoài khí quyển.
chúng ta
bay. bay. bay. bay. bay.
đem theo
mọi bí mật:
ngợi ca ngân
hà, mới.
những vì
sao xếp hàng
đợi bước
ra quảng trường thương yêu
với nụ
cười em làm thành thế giới.
đồng thời:
khúc lâm chung..
dù tôi nhớ
hôm qua,
giữa
trưa:
- một kẻ
nào trong tôi: bỗng bật khóc!.!
DTL
(Mar – Aug. 2014)