1.
bây giờ Nguyên Long đã đi rất xa,
những con đường Boston
Long đi / về mỗi ngày,
cũng đã nhạt phai hình ảnh người thầy giáo,
lặng lẽ đem sắc màu và, đường nét vào lớp
cho đám học trò của Long.
có thể cũng không còn bao nhiêu đứa nhớ ông thầy lòng khòng,
nụ cười thưa, vắng
như những vệt đen tình cờ
một góc nào, canvas.
những trái tennis Long đánh qua lưới mỗi cuối tuần,
có thể cũng đã quên Long.
dù nhiều qua năm, tháng,
mỗi trái banh Long đánh sang bên kia sân,
khi bật lại,
từng nảy, tưng giai điệu và ca từ,
của hàng trăm ca khúc,
đa số đi ra từ thơ của bằng hữu.
những ca khúc cuối cùng của Long
thí dụ “cúi hôn một dòng sông”, "ngực thơm mùa xuân, riêng"
hoặc “hãy ghi nhớ thượng đế”…
nhưng, cách gì thì chúng cũng chẳng thể mãi nhớ:
“… khi bật lại,
từng nảy, tưng giai điệu và ca từ
của hàng trăm ca khúc…”
2.
bây giờ,
có chăng người vợ liệt giường nhiều năm của Nguyên Long,
còn tự hỏi:
đâu rồi những thìa cháo?
đâu rồi những hớp nước?
đâu rồi những tấm khăn ướt đẫm tình nghĩa,
(nâng niu gương mặt một thời xinh đẹp?)
.
bây giờ còn chăng những đứa con,
chờ Long về mỗi buổi chiều,
bữa cơm đầm ấm góc phòng.
nơi mọi người cố gắng nói vừa đủ nghe,
để không kinh động chỗ nằm, thân xác thiêm thiếp
của người đàn bà đã có nhiều-năm-thực-vật…
.
nhưng, cuộc đời mà Long!!!
lẽ tử / sinh thường hằng,
khung cửa hẹp / nỗi buồn lớn.
không ai hoài công chờ đợi sự trở lại,
những gì đã vĩnh viễn qua đi.
người vợ tào khang của Long
một ngày nào, rồi cũng sẽ quên
thìa cháo, hớp nước, chiếc khăn ướt…
những đứa con của Long
một ngày nào, rồi cũng sẽ quên,
bữa cơm chiều đầm ấm góc phòng.
tiếng nói vừa đủ nghe,
dù cho bát, đũa vẫn khua
trong yên ắng
(có cả sự vắng mặt đã quá lâu của Long!!!)
và, hàng ngày,
những chiếc nôi vẫn được nhiều người mua về
cho những mầm sống mới.
3.
bây giờ Nguyên Long đã đi rất xa,
dù những lớp Việt ngữ Boston còn đó.
thầy / cô mỗi cuối tuần, vẫn đến với các em.
hàng năm, trung thu vẫn trở lại rộn rã thính đường St. Beradette.
nhiều người vẫn cất tiếng hát…
như những cây phong vẫn cho Boston lá vàng,
(trước khi chuyển đỏ).
những họp mặt, có thể vẫn có,
một số ca khúc của Nguyên Long, còn được cất lên.
nhưng chắc gì mọi người đã không quên
hình ảnh Long, lòng khòng
đứng đâu đó cuối thính phòng,
lắng nghe tiếng lòng:
-chứa chan hy vọng xanh (cho thiếu nhi).
và, kỷ niệm xám (cho chính mình).
.
nhưng, cuộc đời mà Long!!!
lẽ tử / sinh thường hằng.
khung cửa hẹp / nỗi buồn lớn.
không ai hoài công đợi chờ sự trở lại,
những gì đã vĩnh viễn qua đi.
và, hàng ngày,
những chiếc nôi vẫn được nhiều người mua về
cho những mầm sống mới.
4.
bây giờ Nguyên Long đã đi rất xa,
(… không ai hoài công đợi chờ sự trở lại
của những gì đã vĩnh viễn qua đi…)
có chăng Uyên Sa / Trần Thu Miên, Nhất Chi Vũ, Trần Đông Bắc…
những tình thân hơn ruột thịt,
còn hỏi nhau:
đâu rồi sớm hôm?
đâu rồi bóng đêm?
đâu rồi góc phố? café? những bữa cơm bằng hữu?
ngôi nhà đường Brush Hill, Milton.
bộ salon. chiếc bàn dài. chùm đèn khuya.
ghế ngồi quen
vẫn còn đó.
chỉ Long không còn. không còn. không còn nữa!!!
và, cũng chẳng có gì bảo đảm
salon, bàn, ghế, chùm đèn..
sẽ nhớ mãi hơi hớm, hình bóng Long!!!
.
cuộc đời mà Long!!!
lẽ tử / sinh thường hằng,
khung cửa hẹp / nỗi buồn lớn.
không ai hoài công đợi chờ sự trở lại,
những gì đã vĩnh viễn qua đi.
và, hàng ngày những chiếc ghế (nhỏ thôi),
vẫn được nhiều người mua về
cho những mầm sống mới.
5.
bây giờ Nguyên Long đã đi rất xa,
sẽ có ngày tôi cũng quên Long.
như cành cây quen dần với những chiếc lá rụng, sớm.
như đàn chim quen dần
với những con không tìm về chốn cũ!
như mọi giai điệu sẽ mang ca từ về thiên thu.
.
nhưng, tôi biết chí ít cũng có một người,
(một người Long không biết tên. cũng chẳng biết mặt).
sẽ mãi nhớ Nguyên Long
như nhớ tình yêu cuối đời cô.
dù, rốt ráo
cô cũng sẽ phải bước vào
khung cửa hẹp / nỗi buồn lớn - -
hư vô - -
kho bất tận, chứa những kiếp, đời dĩ lỡ
được sinh ra,
để đợi chết.
Du Tử Lê
(Garden Grove, April 2016)