dutule,
1.
buổi sáng, như niagara falls chọn cố định nơi để trút cơn giận dữ của nó
tôi chọn đi quanh nỗi buồn-siêu-thị-ngổn-ngang không lối thoát của đời mình.
gió che dù chạy lúp xúp dưới thấp
vẫn không thể tránh khỏi cơn mưa chưa dứt hạt.
nắng mang theo những con đường không có trong cựu ước.
tôi thấy mình là Adam cần một Eva!
để chết.
(hầu biết thế nào là cái chết).
một người không rõ giới tính đi ngang
ăn mặc chải chuốt, đúng mốt,
đứng lại nhìn tôi. cười. bảo:
“đã trên bốn mươi năm chết rữa,
còn làm bộ hỏi về cái chết làm chi nữa?
thôi về đi cha!”
2.
buổi tối, khi con mèo động dục sớm, tru tréo
không thể đợi tới khuya, trèo lên mái nhà:
nơi thi sĩ và, một họa sĩ gìa (hai bạn-tôi) đang trò chuyện
bằng cách tự đốt cháy những ngón tay họ…
như mặt trời nằm ngoài mọi viễn vọng kính hiện đại nhất
(những mặt trời nhân loại chưa từng được hân hạnh biết tới),
là giấc mơ bốc khói,
thành những con chim mang hình hài cá;
bỏ biển đông.
tôi nào biết nói gì?!?
khi lòng bỗng không rưng rưng!
quá đỗi!
3.
đêm, vẩy những thìa cháo trắng trên hè phố.
hàng đèn thưa,
mang theo mùi rơm, rạ ẩm, khét tử-sinh-quê-nhà.
tôi ngồi bên chậu cây T. mới đem về:
có đôi, ba dòng sông chảy trên những chiếc lá.
chúng mang lại hơi hướm mẹ và, H.C. cho tôi,
lúc mấy nén nhang nơi trái nhà vườn sau
đã lâu. cháy hết.
chúng tôi còn hỏi nhau
cây gì vậy?
(cây gì?
chính T. cũng không biết nữa!?.)
Du Tử Lê,
(Garden Grove, Apr. 2018)