tiếng cười
thét đã quen âm
dãy me đôi phố vàng thâm máu
người
khi buồn, lúc nhớ, khi vui
khi đau, lúc
tủi, đứng ngồi hoang mang
cây tôi mộng sớm ra
ràng
lá tôi thoắt đã bay dàn sân mưa
nắng
mềm thoắt ngủ hè trưa
thèm ai cất giọng hò đưa
đẩy đời
xe qua, máy nổ, khói nhồi
em đi
tiếng dội từng hồi dối gian
giây thưa điện
nối dăm hàng
cây me thu bóng muộn màng ngó
theo
gác cao kẻ đứng bơ phờ
ngực trần áo
mỏng, tôi vờ quay đi.
(Trích “Tay gõ cửa đời,” XB 1967.)
Gửi ý kiến của bạn