khu vườn tôi
không còn gì
lúc con chim sẻ cuối cùng bỗng dưng
thôi hót
miệng ngậm mãi một sợi rơm khô
cho
đến giờ dãy chết
tôi còn biết
nói sao
lúc cánh cửa đời mình
mở vào một
sớm mai không nắng
chỉ có mưa những mưa và mưa
quất đều bốn phía
khu vườn tôi trống
hoang
mọi người áng chừng trời muốn bão
lúc ta bắt đầu
đời
cũng là giờ khép kín
cuộc tình tan
âm thầm
như giọt nước bốc hơi
nhưng khắc
hằn vết chém
khu vườn tôi
không còn gì
lúc những sợi dây leo tuyệt
vọng
đã bắt đầu rào kín
bắt đầu đan
mau
và khép luôn một miệng giếng sâu đã
cạn
trái tim tôi
khô bùn tin tưởng
nứt nẻ
lòng son
khu vườn tôi
không còn gì
lúc bầy rắn oan khiên ứng điềm
báo oán
đã bắt đầu lớn khôn
trong bóng tối
thâm đen dĩ vãng thảm thiết
trong hốc mắt hoắm
sâu
những ngày rã mủn
trong thân xác trầm
hương
người con gái mắt to môi mỏng
trong trí
tưởng tôi ngậm thù
nhiều đêm hốt hoảng
ta chỉ sống
đúng đời
trong những giờ hấp hối
tôi chỉ
rõ mặt tôi
lúc tận cùng tuyệt vọng
treo
ngược cảnh tình mình
thấy hiện nguyên hình một
loài thú lạ
có bao giờ em
tự hỏi
tình cờ nào cho phép mình sống đến
hôm nay
khi chung quanh mọi người đều chết
sớm
không kịp thốt tên mình
trước khi dòng
mắt khép?
tôi sống đến
phút này
nào có phải để đợi chờ ngày vàng
sẽ tới
đời sống tôi cũng chẳng mang ý nghĩa
gì
khác hơn tình cờ tự nhiên, như thế
tơng lai là sương
mù
đẫm hồn tôi cóng rét
quá khứ là trời
xanh
giục hồn tôi vẫy cánh
tôi lơ lửng như
một chiếc bóng bay
không đụng trời
không bám
đất
mắt tôi mở giữa một rừng tóc cuốn
môi
tôi se khi chưa chạm môi người
máu tôi chảy trên da
nàng chua xót
ngực tôi phanh từng vết cứa u
buồn
khu vườn tôi
chẳng còn gì
sau phút truy hoan
với một người
đói khát.
lúc buông tay tôi ngó lại bóng
mình
thấy cuộc đời đã hết
xác thân tôi
dộng ngược
như một dấu chấm than
tất cả
đều hẫng, nhẹ
ta còn đợi gì hơn
khi về tới
tuyệt lộ
tôi luôn chờ được chết
như ân
huệ cuối cùng
trước khi chờ cõi khác
khi khu vườn
tôi chỉ còn là một vuông đất trống
bầy rắn
oan khiên báo điềm nghiệp chướng cũng bắt
đầu bỏ đi
sau khi chia nhau miếng mồi độc
nhất
là con chim sẻ khô
lúc ấy chỉ còn là
một rúm lông
chiếc đầu to và bộ xương sắp
mủn
giếng sâu cũng đã bị lấp đầy bởi thời
gian bụi phủ
và cánh cửa đời tôi
đã nhiều
đinh đóng chết
khi em đến khu
vườn tôi
có phải giờ định mệnh
những ngón
tay giải oan
nâng then cài địa ngục
dong hồn tôi bay
lên
trên chín từng ánh sáng
những sợi tóc
thủy tinh
rào đời tôi tự đó
khi em đến khu
vườn tôi
có phải vào giờ hoàng đạo
môi
trinh tiết mớm truyền hơi thở
mắt xanh non che
mát nụ hoa đầu
có thấy lại
đời mình
sau những ngày đánh mất
có nghe
được tình mình
sau những ngày vắng im
mới
hiểu được tận cùng lẽ sống
phải đúng thế
không em
tôi lớn dậy
làm người
từ ngực em thánh htiện
mặt trời ấp
trong tay
giữa trăng vàng tháng bảy
phải đúng thế
không em
tôi làm sao nói được
về nụ hôn quá dài
thời gian đứng
lại
về vòng tay rắn quấn
hơi thở chúng ta muốn cùng tắc nghẹn
làm sao nói
được
vết răng tôi
trên từng tấc thịt da em
chín đỏ
tôi còn biết
nói sao
khi tận cùng thương yêu
là lúc tôi chỉ
thèm được chết
bây giờ là
mùa mưa
ngày hai lần nước lớn
quỷ thần hai
nhánh vai
tôi xin tạ ơn
người
đã cho tôi lẽ sống
tôi xin tạ ơn
tình
đã dong hồn tôi lên
tới chín tầng tưởng
niệm.
Du Tử Lê,
(1967)