Nằm xa mơ ngựa xuống đèo dốc xuôi về phố sầu leo bậc hồn xe qua mắt đọng hai hàng cây cong cành mục dây dòng điện đi mái cao ngói chật thầm thì rêu ngon đá cổ hạn kỳ chung thân hồn nào đứng đó phân vân thông chia trăm sợi buồn luân phiên đời cây cao bóng xấp mặt người đáy sâu rụng chín sắc trời hư hao
Đây là một trong những bài thơ về tình bạn của nhà thơ Du Tử Lê, viết từ tháng 6 năm 1995, tại thành phố Montreal, Cananda, tới nay, còn được một số người nhắc tới.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.