Tháng Hai năm 1981, tác giả tới Houston lần thứ nhất. Thành phố dầu hỏa bắt đầu đi vào suy thoái kinh tế. Những khu thương mại bỏ hoang. Những căn nhà bị lở loét, sau các trận hỏa hoạn, không được sửa chữa, trơ vơ như những ngôi mộ nổi, mà nắp ván thiên đã bị ai đó nậy lên, vứt đi!... Cảnh tượng hoang phế này, khiến tác giả chạnh nhớ tới khả năng hữu hạn của con người, trước thời gian vô tận... Dù cho con người khi đó đã chinh phục được mặt trăng, chiến thắng được một số bệnh tật...
Tác giả cũng cảm nhận được sự hữu hạn của kiếp người trong hành trình nhân sinh ngắn ngủi - - Vậy mà, con người cũng như chính tác giả từng có lúc xôn xao, náo động, hân hoan trước những thành tựu, những hạnh phúc tạm bợ của những chiếc bóng (không thật) mang tên tình yêu, thành đạt, danh vọng...
khúc tháng hai
tôi đã buồn như nỗi ngóng trông
tháng hai, trở lại những con đường
thấy tôi trên những tàng cây cũ
và những ngôi nhà đã bỏ không
tôi đã buồn như một ngọn cây
tháng hai, cành nhớ lá sương đầy
tháng hai, thôi đã không tay vẫy
và tiếng buồn rơi đều phương tây
tôi đã buồn như một nhánh sông
tháng hai, thôi vẫn chẻ đôi dòng
cánh chim nào lỡ quên soi bóng
trong nỗi sầu tôi, lên nước sơn
tôi đã buồn như một bàn tay
tay ai gió bão nổi hiên ngoài
tháng hai, nắng ở phương trời khác
mà tiếng rơi ròn khua ở đây
tôi đã buồn như một sớm mai
tháng hai, hoa cỏ, dấu chân người
có ai mưa ướt đôi vai nhỏ
và nhốt hồn tôi ở một nơi
tôi đã buồn như một giấc trưa
hồn đi trăm xứ vẫn mưa về
tháng hai, lệ chảy trong yên ắng
và dáng ai ngồi như chết khô
tôi đã buồn như một quán không
chiều lên lênh láng một giây đàn
tháng hai, bụi phủ từng vai ghế
tôi với bàn chia nỗi ngổn ngang
tôi đã buồn như chiếc bóng tôi
mai kia tôi sẽ bỏ xa đời
tuổi, tên, thôi cũng đi về... đất
riêng ở nơi này vẫn tháng hai.
Houston 2-84