Thắng đã lừa một con chó
Mình làm bài thơ vầy:
'dưới chân cầu Liên Chiểu
sông Hương vẫn xuôi dòng
ai làm chi ta được
có có rồi không không'
mà sướng run, ui mình đại ngộ rồi, hay chí ít, cũng là... tiểu ngộ rồi.
Đó. Dưới chân cầu Liên Chiểu, rẽ trái quặt theo chân Hải Vân đài đồ sộ, con rắn trườn qua mặt
đường chạy trối chết vì con người, còn con người co cẳng rú lên vì con rắn.
đường chạy trối chết vì con người, còn con người co cẳng rú lên vì con rắn.
Chẳng biết ai độc hơn ai.
Loanh quanh vách đá dựng đứng và lòng suối trong vắt, chỗ chỉ thiếu bầy cá koi nihon nữa thì
có thể coi như hoàn hảo sinh thái du lịch.
có thể coi như hoàn hảo sinh thái du lịch.
Ngôi chùa không khác một nếp nhà chênh vênh vách núi, lại là đang một thế giới khác nữa.
Thế giới của những giấc mơ trưa.
Những tăng trẻ đã xuống núi, học đạo.
Con chó to như con nghé, mừng tíu tít với bầy khách lạ.
Chó nhà chùa có khác, không có địch và ta. chỉ có chúng sanh và phật tính. A ha.
Mà nó đói.
Nó nhìn mớ lương khô là mấy cái bánh ngọt bọn người mang theo, nó tru tréo, nó chồm lên, nó
chảy nước miếng.
chảy nước miếng.
Sáu cái bánh.
Bọn người lịch thiệp mời nó và nó quất gọn bốn cái, loáng sát na.
Mình cũng đói.
Mình bèn cầm một trong hai cái lên. Nó chồm theo. Rõ là mình không thể ăn trước mặt nó.
Vậy là thằng người lẳng lặng đút một cái vào túi áo, cái kia vào túi quần, vờ vịt nói trời trăng đạo vị.
Chàng cẩu vừa quay đi, thằng người đã vọt ra đầu ngõ, không quên vói tay đóng cổng.
Chó làm sao biết mở cổng.
Mình ăn vụng con chó nhà chùa như vậy, trong ráng chiều vàng và mây trắng sà xuống lẩn quẩn trên đầu.
Rồi tự huyễn: mình trốn nó để ăn vụng là mình tôn trọng nó, đúng không chú cẩu.
2017
Khi ngồi ở Thảo
ta rồi trú tạm người hôm đó
không nắng không mưa chỉ có trời
ở phố vắng rừng nên chi nhớ
là cây
chỉ tuyền là cây thôi
có khi sững sờ đôi tròng mắt
không áo tiểu thư bay hay là
không cả huyền sương hay vạt tóc
chỉ bàn tay gân guốc này ta
bữa qua trú tạm bên phương thảo
cây ư?
lá chỉ loe hoe vài
mây ư?
phố này không cơn gió
thọ nạn từ chẳng nhớ thương ai
bữa qua trú tạm dăm phương bạn
sóng đánh vàng như lá đã vàng
xanh ư?
mắt từng cơn trắng dã
ngon ư?
năm tháng chỉ đông sang
bữa qua ngồi đắng bên phương thảo
một quán cây rồi một ta - cây
có đứa rung đùi tuồng chứng đạo
dòm cành cây có tưởng ngùm mây?
mai rồi ta cũng về trong đất
có nhớ thương ta thác vô chừng
chửa kịp hoài thai đà mất mát
buồn lưng lưng và
nhớ lưng lưng!
(Về từ café Cây của Thảo 2016)
________
Gửi ý kiến của bạn