- dẫu như cô gái trùng trùng xa luôn ám ảnh
- dẫu ngâm nga suốt cả đường dài
những bài thơ không ngày tháng
đôi ba lần
nắn nót
ngày dọn phòng
sọt rác to, bài thơ tôi nhỏ bé
(đôi khi muốn “hoành tráng”
xúc cảm… dập vùi
giữa cơ quan
máy hủy giấy đời mới
nghiến mộng tưởng, nghiến vụn… mảnh tâm hồn
se sẻ nhặt về xây tổ
ngày hết ngày nghe lũ chim nhỏ ê a:
khúc đói no sinh tồn)
những bài thơ không màu sắc
hối hả dưới mưa
mưa đầu mùa đáng ghét
mưa không chuyển cơn
đến như thần chết
bầy trẻ thơ nhồng nhộng
tung toé hết niềm vui
có những bài chẳng ký tên ai
nguệch ngoạc trên bàn
một điều khó nói
tình trung học rồi tình đại học
thế giới vẫn gẫy đổ
hè cứ sang mà… không trả lại nàng
cả bài thơ ở trọ trên bàn
cũng theo xà phòng và bàn chải
tổng vệ sinh cuối năm, dọn cả trái tim hồng
có bài như nhậu lòng lợn
thiêu vần điệu
ngợi ca cuộc dương gian tìm đâu ra lối thoát
những bài thơ không thi hứng, không thủ pháp
dâng tặng những sinh linh
còn chưa kịp khóc, ngáp đón ánh mặt trời,
để trầm ngâm
những bài thơ không bán buôn
không lời lãi
viết cho người tình không tồn tại
đã có những bài không bao giờ trào ra
(trên giấy và bất kỳ hình thức nào)
ứ nghẹn giữa đường ranh hồn xác
cùng một nơi mà quá cách xa nhau
rồi theo vào vĩnh hằng, trốn tìm cõi thảo thơ
- dẫu như cô gái trùng trùng xa luôn ám ảnh
- dẫu ngâm nga suốt cả đường dài
mà đã từng luôn luôn:
- thổn thức khi đêm tan và bình minh đếch quay lại?
- đã ngất ngây khi thảo nguyên về bên suối?
- đã đáy lòng ai: Ta khát cháy,
nhấm nháp lưỡi đòng có miếng dấm chua: lòng người…?
- đã là tôi,
khi đường về xa nơi chưa tới, tôi lóng ngóng chờ đợi:
ngày tôi về thiên thu
ừ ư bài thơ không tên tuổi