ôi em đôi môi rồ dại ấy
đã nắng lên rồi trong đêm tôi
mỗi vì sao mọc một thương khó
mỗi nụ hôn trôi một kiếp người
ôi em tôi còn tôi đâu đó
hay đã trôi sông lạc chợ rồi
tôi cứ hoài hương ngày thơ dại
để giữa con đường già nua tôi
một ngày bỗng thấy yêu thương cũ
lại mới như vừa đẫm cơn mưa
tôi ướt tóc người hong tôi gió
để cứ tinh khôi giữa thiếu - thừa
một ngày tôi ở trong trời đất
lại ngỡ mình hoa cỏ mọc lên
tôi lưng chừng đêm lưng chừng nắng
vui trong quá đỗi những nặng phiền
ôi em ngỡ bước trong bình lặng
mà hóa ra ấp má nằm yên
mỗi ngày mỗi nhớ đòng đưa trái
trái rụng hạt đau cũng rất hiền
(đêm viết xuống lòng câu thương nhớ
cơn nhớ có khiến mình hóa điên)
à em, có nhớ mặt sông cũ
có bữa mình thong dong ngắm nhìn
đêm nay sông trảy về tôi đó
chẳng nói cười chi chỉ lặng thinh
rồi, em có nhớ con đường gió
đựng đầy tay hai đứa chúng mình
buồn vui cứ sấp mặt vô núi
lặng yên. hoàng hôn tới bình minh
đêm ni nằm tưởng trăm khe suối
róc rách cười như đã hồn nhiên!
_____
của Tím