khi những con sóng bạc đầu
phủ lên tóc thi sĩ họ Nguyễn,
sau nhiều tháng, năm vào / ra bệnh viện.
những ca mổ ngặt nghèo.
những khoảnh khắc đe dọa:
nhiễm trùng máu.
Nguyễn vẫn vượt qua.
thanh thản.
như thơ của Nguyễn vẫn tinh khôi.
tựa những sợi tóc trắng;
giăng ngang bầu trời
thăng hoa cùng nắng / gió nhân gian:
nham hiểm. táng tận.
đôi khi tôi tự hỏi:
có chăng mối tương quan huyền bí
giữa những bài thơ Nguyễn viết năm 15 tuổi
sau khi cha và, chú ruột bị chôn sống.
với trối trăng duy nhất của người cha bị bức tử
dành cho Nguyễn,
khi ông còn rất trẻ:
hãy thay ông, lo cho mẹ và các em.
tôi cũng tự hỏi:
những năm tháng giành giật sự sống ở chợ Cồn, Đà Nẵng,
bị “đàn anh” bãi rác thẳng tay loại trừ…
bằng cách nào Nguyễn có thể tồn tại?
khi ấy thi ca có giúp được gì cho chàng?
ngoài hình ảnh người mẹ còn trẻ sớm góa bụa
và, những đứa em mất cha: ngơ ngác!.!
.
tôi nghĩ có lẽ người đọc thơ Nguyễn
sẽ không ngạc nhiên khi biết,
hành trình sinh tồn lẫm, lẫm nhọc nhằn của Nguyễn.
tôi cũng nghĩ
khi biết rõ bi kịch đời thường của thi sỹ,
họ sẽ hiểu:
- tại sao trong cõi-giới thi ca mang tên Nguyễn,
có một thời kỳ dài
ngập, tràn hai chữ “huyết âm!”
tôi đồ chừng:
có thể Nguyễn cũng không hề băn khoăn về hai chữ này:
nó đi ra từ bi kịch khủng khiếp sớm thành sông-ký-ức-đau-đớn,
lúc Nguyễn chứng kiến cha và, chú
bị chôn sống;
chỉ có đầu ló trên mặt đất.
và, máu ròng ròng chảy ra,
từ mắt, tai, mũi, miệng…
.
khi những con sóng bạc đầu,
phủ bạch kim,
lên tóc thi sĩ họ Nguyễn;
tựa những sợi dây tương thông,
giữa đất, trời và, thi ca.
Nguyệt Mai kêu gọi:
chúng ta hãy
cùng chúc mừng sinh nhật sáu-bảy của Nguyễn.
như tuyên dương sự kỳ diệu của thơ
đã cứu mạng thi sỹ.
tôi nói
-nên lắm!
dù tôi tin
bất cứ ai trong chúng ta
cũng nhận được ít / nhiều
cứu rỗi
từ thượng đế rất mực bao dung.
ngặt nỗi:
chúng ta có nhận, biết
và, ăn ở tử tế,
trước những gì nhận được!?!
Du Tử Lê,