NHÃ CA SÓNG
Bình minh tra em vào những cơn sóng im lặng
Dâng lên ngực em hình dáng mặt trời xòe cánh
Em nhớ mình thuở còn mẫu giáo mặc chiếc đầm hình chiếc lá
múa bài "Em ngắm cánh hoa"
Con trai thức dậy rạng rỡ giấc mơ
đêm qua em bắt đầu lời ru con bằng những cái tên bạn bè thơ ấu
Là trẻ con đã gieo vào chúng ta niềm xúc động vô bờ
Em nhớ chiếc quạt mo màu cánh gián
mùi đất đêm trăng tát nước
những con giun con dế trong vườn
Khi con mình nói nhớ cái ly uống nước ở trường mẫu giáo
Em nhớ hương sen trên búi tóc của bà
Em làm sao chịu đựng nổi ban công nhà mình mỗi sáng rêu cứ dày và xanh ngút thở
Những cây bonsai già đứng dáng nhú những chồi non và chim hót
lạ kì
Em làm sao chịu đựng nổi khi mới vào hè quần áo con mình đã chật
Chúng nới tay em chạy về phía biển
Phía cánh đồng, phía anh và em ngày xưa
Em làm sao chịu đựng nổi ban mai mỗi ngày cứ trườn qua ngực em mà cháy
Em chạy phía sau nhặt nụ cười, ánh nhìn, những giọt nước mắt cuộc đời gói lại
Buộc tràn hai chữ yêu thương
Em làm sao chịu đựng nỗi bình minh mỗi ngày cứ tra em vào những cơn sóng im lặng
Em nối vào môi anh
Nhã ca của sóng
Dâng trên ngực em mặt trời xòe cánh yêu thương
KHÚC BIẾN TẤU TỪ NHỮNG PHO TƯỢNG CỔ
***
Bàn tay em rụp vào tiếng trống
Duỗi cong đêm huyền bí ngàn xưa
Những đôi chân kiễng đêm sang ngày và ngược lại
âm vang mặt đàn tiếng mối gặm trăng
Những bàn chân nhón lên như biến mất
những bàn chân đứng lại như biến mất
hiệu ứng ánh sáng
ngỡ là em biến mất
nhưng trái tim trong im lặng dập dồn!
ta không thấy bàn chân, những ngón tay và tuyệt nhiên
đôi mắt
trái tim em di chuyển, phập phồng
rất lạ cùng em thường mưa bay
ngọn mưa nhẹ cứ chú tâm vào đám rêu phơ phất
rêu đã dày như tiếng đời thở hắt
lại càng xanh rời rợi tiếng cười
ta nhận ra em bàn chân không giày dép
đi mộc vào mặt đất những điều riêng em
bước chân đàn bà, cô gái...
như mẹ ta bước lại nỗi buồn
những cái khoác tay rộng hơn bầu trời
ta tựa vào em bốn mùa lá cỏ
ta ngã vào em bốn mùa lá cỏ
sân si ngủ vùi lá cỏ xanh thơm
từ em những trái tim im lặng dập dồn
mưa bay tiếng cười rời rợi
ta dày hơn rêu, bàn chân em lướt qua
là mưa đã nhỏ xuống tiếng cười
ta nhận ra em bàn chân không giày dép
đi mộc vào mặt đất những điều riêng em
bước chân đàn bà, cô gái...
như mẹ ta bước lại nỗi buồn
CHÉP GIẤC MỘNG LÊN NGÀN XANH LÁ
Giấc mơ đồng vọng
ban mai loa kèn bung chật nỗi nhớ
Em nghe những chiếc răng ngày lung lay
Những khóm mít đầu mùa chìa ra quãng trời xa vắng
Đưa lặng im lần giở cơn mơ và chép giấc mộng ra ngoài ánh sáng
Môt nỗi mơ hồ truyền đi nhanh hơn ánh sáng
Là tiếng của ban mai hay lồng ngực tỏa ra một ánh hườm năm tháng
Nắng chênh vênh giọt nước tên quả cà chua chín đỏ
Khu vườn đẫm ban mai và tiếng vòi nước tưới cây lè sè công kích những quả cà chua chín mọng
Những niềm vui chưa hái sẽ rụng bất cứ lúc nào
Thơ ngấp nghé phía đằng trước hoặc đằng sau cánh cửa ngôi nhà
Mỗi lần em đứng tựa vào đó và thấy mình thật lãng mạn
yếu đuối cũng mang đến sự hưng phấn cùng cực
Em để mình tựa vào cánh cửa những cuộc truy lùng cội nguồn cảm xúc
Chìm lẫn...