*Trần Đức Tín
Tôi - chậm - thành phố
nhiều lần tôi chạy về thành phố
trong lặng im
trong hụp hửi
tuổi người
thật chậm
tôi biết
thành phố còn thưa thớt quá
những khoảng vắng không người
không tên gọi
tôi muốn nán ở ngã tư thêm chút nữa
dưới ngọn đèn đỏ
và tôi biết
máu vẫn chảy về tim dù cố kéo vài giây
để sống
tôi ngồi trong đêm thành phố cùng tiếng ghita
tiếng đàn khêu đèn sáng trên tường
tiếng đàn khều chiếc lá rơi dưới vỉa hè
tiếng đàn gãy nhịp
hốt hoảng
trước bóng tôi và bóng thành phố
gợi hoang vu đồng bằng
khua lắt lay con sóng
và tôi biết
thành phố có tiếng đàn bông lúa
đôi khi tôi dừng xe dưới hầm
nghe hoa thở
rồi rụng tả tơi
như thành phố vừa đi qua chòm hoa giấy
nhưng tôi biết
thành phố ở trong hoa
thật chậm
tôi đi vào thành phố
và tôi biết
thật chậm
thành phố đi vào tôi.
Nguyễn An Bình
Theo Sống Đồng Nai
Đưa ta qua sông Đồng Nai
Chuyến phà chồng chành sóng dữ
Thượng nguồn một đám mưa dầy
Rừng vừa quét ngang cơn lũ.
Ầm ào nước đổ về xuôi
Cuốn dòng phù sa ngầu đỏ
Nhìn theo củi dập dềnh trôi
Mênh mông lòng chừng bạt gió.
Đưa ta qua sông Đồng Nai
Một ngày mùa thu tháng tám
Dừng chân bến nước sông đầy
Mắt em một trời xanh thắm.
Một ngày được sống gần nhau
Mới yêu nhịp rừng đang thở
Trăng soi đứng ở trên đầu
Dấu nai còn in trảng cỏ.
Người về còn thương cây lá
Rừng neo giữ mãi nỗi lòng
Cát Tiên một màu nắng lạ
Tình còn gởi lại bến sông.
Rừng Cát Tiên, 10/82018