*Nguyễn Minh Phúc
chiều xưa em qua đây
bước chân về rất nhẹ
chiều xưa người qua đây
ru hồn tôi khe khẽ
một trời mù sương bay
gió trên đồi vẫn thổi
thao thiết cuối chân ngày
người về phơi tóc rối
hiên một trời nắng phai
mắt môi kia hờn tủi
cũng xin người bao dung
nụ hôn nào đắm đuối
nghe dâu bể muôn trùng
trong mệnh đời đứt gãy
thì ơi người đôi môi
vẫn là tình tôi đấy
trao cho người tinh khôi
chiều vẫn chiều đang tới
mà người giờ sương bay
em về không tôi đợi
như chiều nào qua đây…
*Đỗ Trọng
sống sót
*Biển Cát
*Phan Cát Tường
Sài Gòn có cơn bão nhỏ
Sài Gòn có cơn bão nhỏ
Tôi ngồi bó gối rong rêu
Con đường trưa nay đầy nắng
Chiều thành con suối thương yêu
Có chiếc thuyền ai bập bễnh
Giấy màu xanh đỏ trôi qua
Cô bé nhà bên đứng khóc
Thôi rồi, thuyền đã trôi xa
Có gánh hàng rong ướt sũng
Mẹ già quảy gió mưa qua
Chè thơm, giờ nồi đầy nước
Mưa cùng nước mắt mẹ ta
Có con mèo già nghễnh ngãng
Nhảy vào bếp lửa trốn mưa
Củi than chỉ vừa đủ thổi
Cơm chiều có đủ rau dưa
Sài Gòn có cơn bão nhỏ
Em về không kẻ đón đưa
Áo dài hoen màu nâu đỏ
Lạy trời, đừng đổ thêm mưa
Sài Gòn, ôi thành phố lạ!
Chớp mắt là kẻ không nhà
Chớp mắt lên thuyền viễn xứ
Tôi là một kẻ du ca?