Bóng tối buông. Ngày im lặng khuất
Có ánh sao khuya dịu dàng tắt
Và ngân hà hàng hàng nến thắp
Có linh hồn trong suốt đang bay*
Có hạt lệ. Ngạc nhiên rơi. vỡ
Nỗi đau kia chưa kịp tượng hình
Điều gì vội như cơn gió thoảng
Điều gì như bóng nặng ngàn thâu
Nỗi đau mọc nghìn dao. Vết cắt
Nỗi đau nhìn sâu thẳm lòng nhau
Trong vô cùng xa vô tận gặp
Sợi tơ trời và. Sợi tóc xưa sau
Nỗi đau rơi từ hạt sầu vô thuỷ
Nỗi đau theo về hạt biển vô chung
Trái tim kia là gò mộ cuối cùng...**
Oct 9.2010
* linh hồn trong suốt: chữ Khuất Đẩu
* thơ Du Tử Lê:
Bởi trái tim là gò mộ cuối cùng
vâng, giờ này hình ảnh anh đã ở trong trái tim của người thân, anh em bằng hữu...
Ntkm
Gửi ý kiến của bạn