tôi vẫn muốn kể em nghe,
dù chúng ta sẽ đánh rơi ngày sắp tới.
và hàng cây nhiều phần không nhớ nổi con đường!?!
khi em chảy tiếp những giọt lệ,
từ sớm mai tới chiều:
không cánh cửa mở vào cao ốc.
nơi em thả rơi không chỉ những sợi tóc…
tôi vẫn muốn kể em nghe
dù hoa khế thôi nở
giếng xưa đã lấp.
ngõ chợ từ chối mọi dấu chân.
khi ngọn đèn đầu xóm,
không thể tự soi dung nhan chính nó
tôi vẫn muốn kể em nghe,
dù con sông nhiều phần không nhớ nổi bến, bờ.
những giải đèn hoa giữa dòng đã tắt.
băng ghế, nhân chứng treo bảng:
“thôi ngóng đợi”.
(như tóc thôi xanh. nụ đời cũng héo)
người đi không về.
(như em quên nhiều thứ!)
tôi vẫn muốn kể em nghe,
dù mùa hạ đã theo tiếng ve, đỏ chân trời khác.
những vì sao
thôi là những nốt nhạc xanh
hát mình ên
lúc khuya khoắt nhốt chúng ta trong căn buồng
chỉ đủ kê một chiếc ghế bố.
tôi chảy nghiêng vào em
vùng thanh xuân một thời thất lạc.
và nỗi buồn lửa khát
lúc chia tay.
tôi vẫn muốn kể em nghe,
dù thành phố nhiều phần không nhớ nổi tên mình.
gió oằn vai cõng tôi đi tìm mưa lạc lối.
khi cây cầu không biết nối về đâu.
giữa hai đầu tuyệt vọng!?!
tôi vẫn muốn kể em nghe,
chuyện một ngày :
chính chúng ta không nhớ nổi tên mình!
dù cuộc đời vẫn trôi,
tựa không một ai giữa nhân gian này
có mặt.
.
đó là lúc tình yêu
thật sự / hiện ra:
- như một người khách, lạ!!!
Du Tử Lê,
(Garden Grove, tháng 7-2013)
Gửi ý kiến của bạn