và, Nguyễn Vũ Nhã.
.
tôi suy, kiệt, cùng trưa-người-tháng-tám.
chân xích xiềng khôn trốn khỏi hư không.
sợi tóc bạc, gánh tả tơi khốn đốn.
tôi nhuộm tôi đen nhánh: nỗi buồn.
nắng hỏi tới: đâu rồi môi, mắt, cũ?
mưa cười khan: ký ức nhuốm tâm thần.
xương, thịt gõ cửa nào sâu đáy mộ?
mỗi con tầu kéo nặng một toa câm.
đừng trông đợi, tôi vốn là bóng tối,
không bình minh. nên chẳng có chân trời.
cây tập kết, dập vùi tôi quá đỗi!.!
chỉ sương mù gượng nhẹ vết thương, tôi.
người thơ, dại hiểu gì giông, bão, tới.
ráng ngoan nha: cho chim sớm quay về.
cây sẽ ngả nón chào đêm thao thiết.
tôi sẽ còn ẩn náu giữa chiêm bao.
(dù tôi biết: tôi chỉ là bóng tối!.!)
Du Tử Lê,
(Aug. 2019)
Gửi ý kiến của bạn