có lẽ con còn quá nhỏ để có thể nghĩ được rằng
cách gì rồi những bông huỳnh anh vẫn nở
bên những cánh mai vàng
là những chùm sứ đỏ
những con sẻ thèm những hạt lúa trong sân
như những bụm môi non thèm những bầu sữa
buổi sáng trong vườn ta
như miếng bánh bông lan
xốp mềm và vàng bóng
có thể con còn quá nhỏ để có thể nghĩ được rằng
cách gì rồi những nhục nhằn cũng sẽ qua đi
lầm than và đói khổ
chỉ như những giọt mưa
sẽ khiến nẩy mầm
những hạt giống tốt
buổi sáng trong khu vườn ta
có con chim sâu vừa tập hót
có thể con còn quá nhỏ để có thể nghĩ được rằng
cách gì rồi con cũng sẽ lớn
như huỳnh anh đã nở
như bông sứ đã đỏ
và nụ mai đã vàng
bầy sẻ đã tha đi những hạt lúa sữa
con chim sâu đã hóa líu lo thành khúc
bố khi ấy đã già
chẳng còn mong gì hơn
là con được sống đúng đời phải sống
và hãy quên những ngày như đêm
những ngày bão rớt
trong khu vườn ta
khi con chưa đầy một tuổi
đồng thời bố cũng sẽ không kể cho con nghe
dù chỉ một lần
những anh và các em con
may mắn hay bất hạnh
không được làm người
như con
để bố có dịp bắt đầu :
“có lẽ...”
và
“có lẽ...”
1974