ông thiện chết ngày 8 tháng ba
buổi sáng đó ai đâu lường được chết
sống
như nào
tôi thì ngồi trên đường mission ngay góc số 3
tán hươu/ vượn
với gái- cô gái bị cúm
trùm áo len màu xanh nước biển dài quá gối
trong lúc tôi tán
cô hết nhẩy mũi
lại hỉ
nom chóp mũi và hai cánh mũi cô đỏ bừng bừng
nóng ran
thực xót xa
giống câu thơ của Thiện “tôi đau trong tiếng gà xơ xác”
xế trưa
tôi gạ cô vào MoMa (bảo tàng viện hiện đại) chỉ cách vài building
cô từ chối
nói muốn nằm nghỉ (!)
tới đây
ai cũng thấy
dù là ngày phụ nữ 8 tháng 3
chăng nữa
chuyện gái gú của tôi chả ra làm sao cả
thế rồi
nhớ một lần cô gái tôi quen ở hà nội
cho biết giới trẻ thủ đô
hiện đang rất sính Phạm Công Thiện
biết làm sao được/ mỗi mình tôi thả vô MoMa
cũng giống câu thơ Thiện “tôi chấp chới
đắng giọng*”
lượn phất phơ từ tầng một lên tầng năm
trong đầu làm vài bài thơ
vô thưởng
vô phạt
cùng lúc có dự trù- chạng vạng
ghé phố nhật mua khứa cá hồi chiên sẵn
cho bữa chiều
tới đây ai cũng thấy
câu chuyện của tôi ngày hôm ấy quả tẻ nhạt
đúng không?
thế thì- điểm nhấn
ở đây
tôi lặp lại
không một ai gạt được cái chết khỏi đời mình
cho dẫu biết chắc
cái chết một thứ bịp bợm nốt
yah
“rạng đông tôi xin thề thức dậy ba giờ sáng”
thơ của Thiện.
...
vương ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn