yêu rêu
yêu rêu từ cái dáng đi
yêu rêu nhưng chẳng bao giờ
nói yêu giả bộ tảng lờ nín thinh
yêu rêu từ mẹ cha sinh
bước chân lẫm chẫm ôm bình sữa tươi
yêu rêu từ cái nốt ruồi
chỗ đuôi mắt có bóng người tha hương
yêu rêu hơi khác bình thường
vì rêu đâu biết mù sương thế nào
yêu rêu bình địa ba đào
khóc khi rêu hóa thân vào rêu phong
yêu rêu đến lúc phải lòng
rêu ta lưu lãng long đong cuối đường
yêu rêu mà sợ rêu thương
sợ đi về mán lên mường xa rêu
khúc rêu phong
rêu ơi từ đó ta xa biệt nàng
bao nhiêu phần mộ sao không nhớ làng
rêu ôm đá tảng sao ta bàng hoàng
mắng rêu bội bạc là ta mắng càn
rêu mà như rứa sao ta phong hàn?
rêu ơi rêu ơi ta ra đầu ngõ
đá xanh còn đó rêu còn lang thang
ta ra hốt lá rơi ngoài quan san
vàng rơi lả tả sao không nhớ làng
ngày rêu trở dạ ta còn bên trời
thương rêu mệt lả nhớ rêu tàn hơi
Gửi ý kiến của bạn