Con sông Đuống hớ hênh,
“Nằm nghiêng nghiêng,”
Nên đời ông hệ luỵ
Vị thuốc đắng bao giờ cho hết đắng,
Ông nhâm nhi cho đến giọt cuối cùng.
Thế nên chi
Về kinh Bắc mà hồn sao nặng trĩu,
Mộng Kinh Kha, sông Đuống vẫn đôi bờ.
Mắt Kiều Loan chưa khô dòng lệ đẫm,
Lá Diêu Bông tìm được cũng bằng thừa.
Xin bái lạy,
Hồn thơ Kinh Bắc.
25-6-2010
Lê Thí
Gửi ý kiến của bạn