như bóng mát trên rừng cây
thả từng sợi tóc xuống lòng sông
trôi mùa nước lũ
như đám bè lau
giữa sóng xô cát lỡ
bàn tay vịn lại chiều
đưa giọt nắng lên cao
để vớt lại ánh sao còn mắc cạn
cuộc đời nhiều khi cũng vô tình
nên câu kinh chẳng cần phải hiểu
cứ tụng vang lên trời
và ánh lửa được đốt lên
từ đống củi
bữa cơm chiều thơm ngọn khói
không ai cầm đũa
gắp bớt màu xanh ra khỏi núi
về phơi
dành ngày mai đi trẩy hội
rồi một hôm tiếng nước chảy từ máng xối sau nhà
làm thành con rạch
đã cạn từ kiếp trước
đem theo nỗi lòng chưa ra gió
chưa khô
nhiều năm sau
không dám nhìn cành hoa nở vào trưa
vì hương xưa đã khép
chỉ nghe chiếc lá gọi
in lên màu mắt một lời kêu
rất khẽ
sao xa cách lâu rồi
vẫn còn nghe
mùi áo khuya mở nút bên hè.
HUỲNH LIỄU NGẠN
14.7.2023
Gửi ý kiến của bạn