Mẹ
Kính dâng Mẹ
Mẹ ơi sao chiều này buồn quá!
Khi con về lại bến sông xưa
Bến đã không còn - đò cũng thôi đưa
Trời ảm đạm hắt hiu chiều quạnh quẽ …
Bến đò này năm xưa con về quê Mẹ
Cách quê Cha chỉ một dòng sông
Bên lở bên bồi khi đục khi trong
Bên đất thịt - bên phù sa bãi chiều nhuộm nắng.
Con lớn lên giữa mướp cà khoai sắn
Nước lên đồng nhờ cần vọt giếng sâu
Về quê Mẹ bao ruộng vườn xinh xắn
Nước bờ xe đầy tưới mát đêm thâu
Quê Mẹ quê Cha khắng khít cau trầu…
Con ra đi thương bến đò thuở ấy
Nay đổi mai dời như chính đời con…
Buổi chiến tranh sông núi cũng vương buồn…
Ba mất một ngày hòa bình chưa lại
Mẹ ở quê nhà hiu quạnh hôm mai…
Rồi con đi xa… quê người biền biệt…
Bao năm rồi mây núi trắng bạt phau
Giòng sông thương yêu bao lần nước thay màu
Bãi cát vắng quê nhà Mẹ già chiếc bóng…
Mẹ là quê hương suốt đời con tưởng vọng
Mẹ là cội nguồn của mọi tình thương
Con yêu quê nghèo một nắng hai sương
Bởi nơi ấy chắt chiu hình bóng Mẹ…
Mẹ ơi! Sao chiều này buồn quá!
Khi con về lại bến sông xưa…
Thương Mẹ sinh thời trong nắng vàng thưa
Gánh nặng quê Cha giữa đời khó nhọc…
Mẹ ơi chiều nay con khóc…
Thương tưởng Mẹ nhiều sông cạn trông mưa
Con tìm về ngày bên Mẹ năm xưa
Sông nước dạt dào ấm êm tình Mẹ
Đò đầu làng nối nhịp hai quê…