Lúc đó tôi đứng cạnh
cửa một bar rượu giữa
khu mission (cũng không
chắc lắm!) trời đã chạng
vạng bọn người mễ chung
quanh cùng lúc nhớn nhác
như quạ nguyên mạng nhện
to đùng giăng giữa cửa
chỉ chực chụp xuống đầu
một gã nát rượu ngủ
như chết tôi đứng đấy
(cũng không chắc lắm!) chỉ
để thuyết phục thơ (!) rằng
hãy để các thằng chữ
từ tâm tuôn ra không
cần phải như suối nguồn
đâu hòng sống còn hòng
mọi thứ dưới mắt thông
thoáng nhìn bọn người mễ
đang nhớn nhác như quạ
thơ (cũng chưa chắc lắm!)
nhún vai chẳng chút lưỡng
lự nói cùng tôi rằng
"nên nhớ các cái đều
có giá của nó!" liền
gỡ cặp kính cốt cho
thơ thấy vệt quầng thâm
(các thứ hữu tình!) quanh
hai hốc mắt cùng lúc
tôi (cũng không chắc lắm!)
nói "rối rắm.. rối rắm
lắm lắm!" một gã nát
rượu ngủ say như chết
thơ (chưa chắc lắm!) im
lặng một hồi sau cảm
thấy nhức mắt (các thứ
hữu tình!) dợm giắt áo
vô cạp quần trở vào
trong bar rượu thơ thở
hơi dài rõ to bảo
"chả bỏ được thằng nhỏ
ở nhà đúng không?" biết
thơ nghĩ gì quả thực
chính tôi cũng không thể
giải thích tại sao mình
làm thơ trong khi chưa
chắc thơ thật có và
cùng lúc vẫn không chắc
là tôi có hiện hữu
như các loài hữu tình
tỉ như gã nát rượu
đang ngủ say như chết..
..
vương ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn