Nhà thơ là đồng nghiệp của phu đào huyệt
thi sĩ, kẻ mơ viết tác phẩm lớn
những bài thơ bất tử
nhưng đều là những đứa sanh thiếu tháng
chúng lặng lẽ qua đời
hắn tự tay đào huyệt
chôn cất
thỉnh thoảng tôi gặp lại
đây đó
trong hộp thư, sổ tay, thậm chí trong các tạp chí văn chương
đứa ngắn đứa dài
sáng láng hay xấu xí
đều có chung số phận
chết non
tỉ mẩn, lôi chúng ra rửa ráy
chải tóc đánh răng
băng bó
bôi thuốc đỏ cho các vết thương
mặc quần áo mới
rồi lùa lên Facebook
cho chúng phục sinh tái sinh
để chôn cất
thêm lần nữa
Phải làm một điều gì đó cho hết buổi sáng
mỗi ngày ở sở 10 giờ
mất chừng 6 giờ là đã hết việc
tôi phải ra vẻ bận rộn như một nhân viên mẫn cán
tôi làm thơ trên sổ tay
làm thơ
nghĩa là lấy ra điều gì đó
từ cái đầu trống rỗng
rồi ú ớ giữa đám đông
là rị mọ cột giây giày bằng một tay
là nhắm tịt mắt lại
nhảy lò cò xuống cầu thang
là cạo mái tóc bên phải, chừa lại bên trái
là le lưỡi liếm chóp mũi
là bôi ớt vào mắt để than khóc
tóm lại,
là mời bạn viết tiếp dưới dòng chữ này
rồi ký tên
để thành đồng tác giả
Gửi ý kiến của bạn