Nhân loại tím
đó là chiều muộn tháng giêng 1984
bạn đạp xe chở tôi dọc Kim Long ngược lên Văn Thánh
Linh Mụ chuông rung chầm chậm cong cong
con đường mé sông cũng cong & ổ gà
gác-ba-ga xóc lên nhè nhẹ
người lên thì thưa
người về thì ít
sông Hương lấp loáng ánh hồng hương
...
bờ bên tê
nôốc ai cắm sào - thẩn tha khói bạc
bên bờ ni
giữa bạt ngàn bắp xanh mía tím
rung rinh nón trắng gọi nhau
- răng buồn ri, người về mô hết rồi
“tà tà trăng lặn hiu hiu gió
ánh lửa chài xa thấp thoáng trôi” (1)
hai thằng nhìn quanh
nhìn trời
rồi cùng cười như lũ trẻ tắm sông
...
Huế rặt
theo gia đình, bạn đành rứt Huế mà đi
thi thoảng nhắn về:
nhớ cơm hến cay xè Trương Định ngày mưa
nhớ bánh lọc bánh bèo khi tê cùng bạn gái
bên tán phượng già bắp sém thơm đêm
nhớ mấy cái ổ gà
nhớ sáu vài mười hai nhịp
- tâm ơi, đạp xe dùm qua kiệt nhà tau
...
đó là một ngày hè năm 1987
bờ nam hương người thơ ôm ghế ra ngồi
như sợ vỡ bóng lầu Phu Văn
thuyền chèo qua, ghe thả về chầm chậm
như sợ nhòe mây thẫm
người đạp xe qua – người đạp xe về - chầm chậm
mặt trời đỏ - rồi xuống hồng - chầm chậm
tôi len hồn ông - chầm chậm
- bên chiều Hương Giang có tứ mô hay
người thơ rùng rình đáp: nhân loại tím(2)
bạn ơi “nhân loại tím”
bạn gửi lại tôi ba bốn khuôn mặt cười
bởi nắng trời dung hòa đỏ vàng trắng đen...
nên Huế mình thơ tím
uống lời nhau ngất ngưởng đền đài say(3)
...
đó là chiều nay
chắc lại nhớ chi, bạn nhắn:
- Huế bây chừ ra răng
- vẫn êm rứa, nhưng bữa ni ngon lắm...
phố láng o
chạy ro ro không xóc mấy nữa mô
về đi
về đi.
_______
(1) thơ Văn Cao
(1) thơ Văn Cao
(2) chữ của Trần Dần
(3) ý thơ Nguyễn Trọng Tạo
Có lẽ Huế
này em, tháp phước duyên trầm mặc đứng bóng chờ
hương giang thăm thẳm lặng lờ trôi
em rón rén áo dài
nam mô…
em nói chùa ni lạ lắm
mình đừng vô đây
em sợ…
có lẽ huế
em về
chiều nghiêng nón đông ba
cầu trường tiền
nối bờ xa bờ mộng
hai mươi năm rồi
lạc mất em
huế ơi
ta mấy mùa rồi
mùa hè phượng cháy phượng bay
hẹn nhau bên sông xanh
chiều đông.
em ghé.
[cuốn vở 100 trang anh lật từng trang, như lật một trăm đêm trắng]
mưa nhòe, chỉ một chữ: anh đi
huế ơi
rơi mần chi đêm ấy sương rơi
em tiễn anh về
ga thì xa.
mà răng đường ngắn
bên nhau chút nữa thôi…
quán bên đường
đôi ba chiếc ghế.
giọng ai buồn - ngày mai anh đi…
thôi em về
không thì anh lỡ chuyến tàu đêm
đường lê lợi sương giăng hun hút
em dắt xe
giữa hai hàng xanh ngắt.
xà cừ ơi
cười nói với em tôi.
tàu chợ đêm
sao không để sáng mai
để bây chừ anh không lỡ chuyến
ầu ơ, tháp phước duyên vẫn trầm mặc đứng chờ
em bây giờ
bên ấy
buồn làm chi…
Gửi ý kiến của bạn