Kiệm Hoàng.
Buổi chiều ngồi trầm tư nơi góc vườn cũ
Nhân một chuyến về thăm quê, mùa hè 2023.
buổi chiều nơi cố xứ
dưới gốc ngọc lan già
còn thơm hương ngày cũ
trầm ngâm ngồi… ưu tư
anh là chim cánh mõi
bay về tổ chiều hôm
không còn ai ngóng đợi
tay với cành hoa thơm
ngoài kia đời rất vội
xôn xao người đi về
sáng trưa chiều… xuôi ngược
đời trôi… miệt mài… trôi
như đời anh một thưở
hò hẹn với mây trời
bay qua miền viễn xứ
mộng sông hồ chơi vơi
về đây sương tóc phủ
tay gầy lơi ước mong
buông theo ngày tháng mõi
thấy có cũng bằng không
tháng năm dài tha hương
lòng mãi hoài trăn trở
nhiều đêm ngồi rủ gối
viết nổi nhớ thành thơ
bếp lửa ấm tình quê
ly tao buồn nguôi lại
quê hương ngày trở về
dấu yêu… còn như mãi
buổi chiều nơi cố xứ
dưới gốc ngọc lan già
đã phai hương ngày cũ
trầm ngâm ngồi… ưu tư
Chân tính hải
Nửa bước vào thu
Lặng nhìn nghe tiếng chiều rơi
Nghiêng nghiêng bóng xế lưng đồi cỏ non
Tiếng thu nửa khúc tiêu dao
Nửa hồn quê dõi lòng nao nao chiều.
Ngồi đây lặng tiếng buồn thiu
Đợi mùa lá chín đìu hiu gió chiều.
Đặng Xuân Xuyến
Biển chiều nay
Chiều nay anh về với biển
Lặng nghe tiếng sóng rì rào
Thoảng trong làn hương của biển
Có mùi tóc rối thân quen.
Mải mê chạy theo còng gió
Sóng vờn dan díu bước chân
Ríu ran lời chưa kịp ngỏ
Thả vào nỗi nhớ miên man
Thỵ Nguyễn
Ám ảnh trưa
Người đàn bà khỏa thân
Đi lang thang trong kinh thành vừa thất thủ
Hai bầu ngực nhỏ rám nâu
Như đá mọc ra từ nỗi đau bên trong thân thể
Nàng nhón cao gót chân trần
Những ngón tay bấu víu vào khoảng không
Thận trọng bước đi trên những thềm gạch vỡ
(Sự gắng sức đó khiến thân hình nàng xiêu đổ ngả nghiêng)
Mái tóc cháy nắng rối bồng phủ xuống vai xương
Nàng ngửa mặt hát bằng giọng kim cao vút
Tiếng hát rát buốt bay lên giữa trời trưa rực nắng
(Bài hát không rõ lời, chẳng đầu đuôi, vô nghĩa)
Chuỗi âm thanh thoát ra từ cổ họng héo khô qua làn môi nứt nẻ
Sao có thể ngân dài lê thê
Cứa vào trái tim và cả thân xác tôi vô vàn vết cắt
(Đâu ngờ sẽ thành những vết sẹo không phai)
Đã bao năm dài trôi qua
Tôi không thể quên nàng
(Hay đúng ra không thể quên hình ảnh người đàn bà khỏa thân đầu tiên mà tôi nhìn thấy)
Một pho tượng đồng in trên nền trời chói chang nắng lửa
Không gợn lên một chút dục vọng nào
Bởi sự thống khổ vô biên mà hình ảnh đó và dư âm của tiếng hát mang lại
Đã làm cõi lòng tôi tê dại
Như cát đá dưới chân nàng đang lịm chết
Tôi không thể ngăn mình khát khao muốn biết
Những cảnh ngộ mà nàng đã gặp
Những đoạn đường mà nàng đã đi qua
Những cảm xúc tột cùng nào nàng đã từng nếm trải
Để chạm tới và bước vào cơn điên dại khổ đau kia
Để từng ngày vong thân trong tận cùng hủy hoại
Chỉ còn sót lại chút hình hài càng lúc càng chìm sâu trong biển nắng
Như đang tự hỏa thiêu
Người đàn bà phiêu diêu trong cơn đồng thiếp
Trần trụi, bơ vơ giữa cuộc đổi thay nghiêng lệch đất trời
Những mất mát tổn thương trong tâm hồn nàng
Không thể hình dung một cách đầy đủ
Không thể thấu hiểu một cách tận tường
Cho dù nàng đã không còn biết che dấu
Vì cả thân xác phơi bày như một vết thương
Đau thấu trần ai trong cuộc trốn chạy cùng đường
Đôi trở về đi hoang trên phố cũ
Vẫn nghe lạc loài như từ độ tha hương
Những câu thơ tật nguyền bay lên vất vưởng
Rơi xuống thành xương cốt của niềm đau
Nàng bây giờ ở đâu
Có thinh không nào buồn sâu hơn cõi trưa ngày đó
Cuộc tỏa thân nào ám ảnh hơn lần hạnh ngộ hư vô
Còn nỗi xót xa nào che trên da thịt cằn khô
Trong nhịp thở của trần gian lơ đãng
Tôi vẫn nhớ nàng như nhớ đến người đàn bà đầu tiên
Với vẻ đẹp nguyên sơ thuần khiết
Của một con thú trần truồng hoang dại
Không cần bất cứ thứ gì
Không cần bất cứ ai
Trong một thế giới chỉ có nàng
Điên trọn vẹn và tự do bát ngát
Biển ơi anh về với biển
Giữa ngàn tiếng sóng lao xao
Giữa ngàn con sóng cồn cào
Trập trùng sóng gọi ngàn khơi
Lê Thanh Hùng
Quê xa
Câu thơ rớt trên dọc đường xa xứ
Lao nhọc mưu sinh, cay đắng, quê người
Trong quán nhậu, ngồi đong chiều, tư lự
Nhìn hoàng hôn chìm xuống biển đỏ tươi
“Biển ở đâu cũng có chung vị mặn”(*)
Sao cứ lăn tăn, cọ quẹt lẫn nhau
Cứ luẩn quẩn, bao nổi niềm cay đắng
Không chút hồn nhiên, thuần phác sắc màu
Đời bừa bộn, nghe buồn hiu cơm áo
Nhịp thời gian trôi, trắng cả bến sông
Cơn gió mới, thổi tan điều hư ảo
Xốc nổi, rối bời, xao động mênh mông...
Chiều òa vỡ, trong gió trời trở bấc
Cho nổi hoài hương canh cánh bên lòng
Mùa nắng chín, sóng sánh vàng ươm mật
Quặn thắt mùi rơm, lộng gió đốt đồng...
Biết nơi ấy, em có còn phơi lúa
Bên đường làng, váng vất gió heo may
Trời nắng hạn, đong vụ mùa trầy trụa
Nỗi khổ nông dân, tao tác phơi bày
Anh về thôi, thủy thủ già xa biển
Tìm về nơi rơi tuổi trẻ của mình
Còn đó điều gì, nhạt nhòa ẩn hiện
Theo bến đời trôi, đằng đẵng dấu tình...
__________
(*) Lời Đức Phật