khuya mong manh thiếu phụ
giọt trăng tắt lịm trong mưa
em ngồi sắp lại từng tiếng nấc trên gối hồng đơn chiếc
niềm kiêu hãnh của ánh sáng đã gục đầu trong tiếng thở dài
côn trùng tụng ca ngày tháng rỗng không
vết nám ái ân hằn lên suy nghĩ khói bếp
tơ nhện giăng đầy bài hát cũ
môi không kịp bật lên vị mặn phu thê
đêm không còn nồng thơm đôi má cũ
cái nhìn đã nát như gương
bàn tay cuối đông khô như lá bàng sắp rụng
những đường gân máu ửng
sẽ khô ráp từng giây phút
tiếng đồng hồ chung thủy cùng em
thời gian mài bén con dao ký ức
đã khoét một khoảng trời rưng xót
những mảnh vỡ cao dần như nấm mộ
lấp kín ngày cuối đông
nguyễn lãm thắng
Gửi ý kiến của bạn