Mẹ chỉ có thể hôn lên trán con khi con nằm ngủ
Mùa Xuân đã kéo dài đôi chân con và đặt gương mặt mẹ trọn vào tầm vai rộng
Con thương yêu!
Hạnh phúc là những gian bếp có tiếng cười lẫn trong mùi thức ăn mẹ nấu
Là những bát canh con từng chê đắng
Là những đĩa rau rừng con không biết mẹ hái tự tinh sương
Trong những chiếc dạ dày bé nhỏ là một tiếng reo vui
Những chiếc lá xếp dáng hình ngày tháng
Tiếng gọi của ban mai vững nắng
Và khói thơm nhiều buổi chiều vàng.
Con lớn như cây
Hạnh phúc như cây
Mẹ thủ thỉ sớm chiều
Sương nhẹ
Những cái cây quen với gió nhẹ nhàng.
Làm sao diễn tả những cơn bão lòng với những cái cây non
Nên uốn khẽ theo nếp ngày đã tượng
Cây dai dẻo trong tự thân, nội tại
Không tật nguyền trong ý nghĩ, bước đi
Không nổ vồng khi gió chướng, bão suy
Không phu trượng cũng là trang quân tử
Con thương yêu!
Những niềm vui rồi có thể nổ ra
Sẽ có những nỗi buồn trong cuộc
Xác cuộc nổ như xác chiều không mẹ
Như cánh rừng khói đượm tiếng chim côi
Con có thấy những bông hồng trong nắng phai phôi
Con có thấy màu cơn mưa lợt lạt
Con có thấy yêu thương trong tiếng mẹ
Mỗi lặng im và mỗi tiếng gọi con mình?
Tháng hai tưng bừng mẹ sớt máu thành con
Mẹ sớt tiếng ru thương của miền quê dầu dãi
Mẹ sớt con đường chân trần nhiều sỏi đá, tre gai
Sớt đám cỏ nơi thềm nhà quê ngoại
Sớt cả tiếng múc nước, tiếng dầm khua, trăng tỏ
Sớt chiếc thuyền không, tự tại thành con.
Đừng lâm vào những cuộc vui
Đừng tan vào những cuộc sầu
Sống như những cái cây
trong lòng mẹ
Bốn mùa thương vững chãi
vươn thơm.
23/02/2022
Gửi ý kiến của bạn