1. lịch sử cá nhân tôi
khởi đầu là tiếng khóc
kết thúc không chắc nụ cười
buổi chiều về lạc bạn
khói mù khơi mù trôi
sương mù khơi mù khơi
đêm tiếng cười ráo hoảnh
khăn trắng bay đầy trời
trục địa cầu xô lệch
tôi hà hơi riêng tôi
buồn truân chuyên xứ sở
tôi góp phần số mình
quê hương là nước mắt
gối đầu đợi bình minh
mặt trời không tự tới
nhỏ nhoi rồi điêu linh
nhỏ nhoi là sinh linh
2. cười lên đau nhoi nhói
3. nói mãi về nỗi buồn
có đỡ buồn hơn không?
nghĩ mãi về cuộc tình
có yêu thương thêm không?
4. tôi đi tôi, thân phận
tôi về tôi, con người
chưa từng thêm một tuổi
vẫn già nua thêm thôi
con người là vắn vỏi
thân phận là tôi đòi
tôi, nhiều tôi khác nữa
đứa buồn trong đứa vui
5. chiều đi qua cơ thể
câu hát rợn trong người
nỗi buồn, sao nói mãi
yêu thương là tiệc vui?
Gửi ý kiến của bạn