ai di truyền gene nhớ ấy cho ta
và, chiếc lá trả xanh về cho đất
ta trả ta về thơ ấu đêm / em
hồn đơn /biếc búp đau/ mà chẳng thể
tự bào phân (như Thượng Đế khi buồn!)
và, vũ trụ trả sương về mắt tối
ta trả ta về hạt lệ em/ rơi
vai nào cũng giăng ngang lời khấn, dối
chỉ riêng ta tự biết: - đủ rồi.
và,tay biển trả sông về trán suối
ta trả ta về nơi khởi sự tình yêu.
giếng tinh khiết (tưởng nguồn thiêng bất tận)
đã thịt, xương hữu hạn: chia, lìa!
và, ký ức trả thơm về ngọn nhớ
ta trả ta về chỗ kín, em /nâu
ngay tự thuở thiên đàng chưa tiếng khóc
ai di truyền gene nhớ ấy cho ta?
và, buổi sáng chia chỗ ngồi với kiến
kiến ăn nham nhở nốt nửa thiên đàng
sâu /tiền kiếp /con chim nào hót thảm?
khiến nay ta lem luốc cả linh hồn.
8-96.
Gửi ý kiến của bạn