Tưởng tượng cái cảnh Maradona cỡi truồng chạy quanh thủ đô
Argentina tìm đâu ra một người tuyệt vời đến vậy để làm huấn luyện viên đội tuyển dù trước đó người ta đã tranh luận gay gắt chuyện có nên hay không để một nhân vật “kỳ quặc”, tính khí thất thường như vậy làm thầy các ngôi sao. Nhưng vốn những ngôi sao đâu có chịu khuất phục bởi những ngôi sao? Nên chỉ có phù thủy Maradona mới ra tay trấn ếm nổi. Cho nên dù bị trầy trật, dù bị xỉ vả thậm tệ ở vòng loại, chẳng ai dám gạt bỏ Maradona! Chẳng chễm chệ như “vua” Pélé, chẳng uy nghiêm như “hoàng đế” Beckenbauer, chẳng hào hoa như “thánh” Cruiff, Maradona vừa là một con người- con người trần truị, đủ thói hư tật xấu- lại vừa như một thiên thần có đôi cánh lượn bay và những đức hạnh cao quý đan xen, lúc thiên đàng lúc địa ngục thong dong vô ngại. Điều quan trọng, Maradona sẵn sàng thay đổi. Thay đổi bên ngoài lẫn thay đổi bên trong. Từ một người nghiện ma túy nặng, mấy lần suýt chết vì quá liều, từ một người nghiện rượu nặng, gan có vấn đề phải vào cấp cứu đôi phen, rồi nhồi máu cơ tim, rồi đột quỵ vì béo phì, cao huyết áp, tiểu đường… với đủ thừ biến chứng linh tinh khác… vậy mà suốt 6 năm nay ông đã không đụng đến bất cứ một chất gây nghiện nào, sẵn sàng cho cắt bao tử để giảm cân, sẵn sàng tự cách ly vào trại tâm thần để điều trị… Và sẵn sàng thay hình đổi dạng từ một tay “giang hồ hảo hớn” thành một đức ông râu tóc bệ vệ, bạc phơ, veston cà vạt nghiêm trang đến ngộ nghĩnh… trên sân bóng những ngày gần đây chỉ vì một lời nói của cô con gái út rằng thì là “Gia đình vẫn cần đến ông như một người cha”! Không chỉ là một người cha, bây giờ Maradona còn là một “người ông ngoại” nữa! Cho nên không ngạc nhiên khi thấy ông dẫn đội tuyển
Maradona theo tôi quả thật là một tấm gương vĩ đại, để ai nấy cũng có thể tự nhủ lấy mình: Tôi ơi, đừng tuyệt vọng!
Nghiện ma túy nặng. Bỏ, rồi nghiện lại, rồi bỏ. Nghiện rượu nặng. Bỏ, rồi nghiện lại, rồi bỏ. Nghiện thuốc lá, xì gà nặng... Béo phì có lúc tới 128 kg, phải cắt bỏ dạ dày cho giảm tật tham ăn! Các bệnh viện ở
Nhồi máu cơ tim, đột quỵ mấy phen, có lúc huyết áp tăng đến trên 230 cm Hg, hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, từ Thụy Sĩ tới Cuba, Argentina…
Một huấn luyện viên “kỳ quặc” như Maradona hẳn đã tạo ra một môi trường kỳ quặc nhưng đầy ắp tình người cho đội tuyển, một không khí huyền hoặc vừa rất con người lại vừa rất tâm linh cho đội tuyển. Mỗi khi có xung đột nội bộ, hẳn Maradona sẽ đập bàn quát tháo rồi ôm mọi người khóc, nếu cần thì lập đàn cầu an, tay bắt ấn, miệng niệm thần chú, đốt bùa và… nhắc lại lời hứa cỡi truồng chạy quanh Buenos Aires không chỉ riêng cho mình mà còn cho toàn cả đội!
Tóm lại, Maradona, một con người nhu nhược đầy ý chí!