
Không phải chỉ để chờ những bữa cơm mẹ
trên ngọn đồi trọc
chúng tôi ngồi đó
ngó những chiếc lá rụng
lá vàng lá xanh và cả những lá thương ôi, chửa kịp xanh
màu khói xa vắng cánh đồng
gặt đã vào thiên kỷ trước
chúng tôi chờ đợi
những gốc rạ hườm đâm ra mạ non
cây lúa ma hạt lép
ngực phập phồng ốm đói những giẻ sườn
há miệng chờ xanh khí quyển
chúng tôi vẫn ngồi
Khi cha bẻ chấn song mà bước về phía đó
cúi xuống lượm nhặt chúng tôi
ý niệm sơ sanh quấn tã
quấn tã cho từng khát khao
quấn tã cho từng khát vọng
quấn tã chúng tôi
trán cha hằn những rãnh núi
những chiếc tã từ bi ấm lạnh
bọc hình hài những dáng ngồi
cha mang mà đi tới
Chúng tôi ngồi
dường như tiếng cười cũng quá chậm
khế ước nào dán chặt chúng tôi với những đợi những chờ?
chỉ có ngọn gió hiu hắt thổi
trên ngọn đồi trọc khé nắng
trái đất chọn chỗ chúng tôi ngồi
nhìn xuống phía đó
nhìn xuống dưới đó
con gà hàng xóm bươi đám cỏ úa nhặt chút cõi còm
đà trông xơ xác
chiếc xe đạp cù đày
chở những thước buồn trên yên
nghe chừng cam phận
Chúng tôi chờ
Người đến
cúi xuống nhặt chúng tôi lên
dáng cha, dáng núi
buổi chiều vót một nan tre
cẩn thận từng mảnh dăm bé nhỏ
thành cây roi vọt cho chúng tôi nên người
mà chưa một lần giáng xuống
biểu tượng Người...