Từ trái qua: Nhà thơ Võ Chân Cửu và Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ
I
Bạn nằm im dưới cỏ
Ta ngó lên trời xanh
Rít hơi thuốc rất nhanh
Đọc câu thơ trên mộ
Trong tận cùng khốn khổ
Là tận cùng hân hoan
Chữ vắt kiệt âm vang
Để rạng ngời tịch mịch
Để xuyên qua ngấn tích
Giọt lệ ngất âm đàn
Giọt máu ngất ly tan
Nhớ nhau trong chớp mắt
Hai mươi năm phơ phất (*)
Bạn phất phơ mây bay
Ta nửa tỉnh nửa say
Khóc cười thời mạt pháp…
II.
Trái tình tươm nắng mật
Thơ ngấm những sầu đau
Tóc em dài mưa ngâu
Hồn ta rêm cổ độ
Người thơ kia vắn số
Câu thơ kia mủi lòng
Trời thơ kia ruỗi rong
Tìm nhau môi lịm đắng
Chữ hắt hơi xa vắng
Ngày vút qua tượng câm
Ngày thắt cổ bi âm
Để tang năm tháng cũ
Người thơ không chỗ trú
Trên mặt đất đìu hiu
Chừng ấy cũng quá nhiều
Bốn mươi năm trần thế…
III.
Thăm bạn cùng nắng xế
Vắt vai hai nhịp quên
Hai nhịp nhớ gọi tên
Đưa tay vuốt ngọn cỏ
Mộ bia bạn ta đó
Thiên tai bạn ta đây
Thiện tai vậy mà hay
Đời luôn luôn chấm lửng
Chữ rưng rưng ngẫu hứng
Thơ ngậm ngùi xuyên tim
Vút lên một tiếng chim
Nghiêng vai một chiếc lá
Đường lao xao bóng lạ
Thầm hỏi bóng chạy theo
Bạn ta hay máu reo
Thật tình chẳng biết nữa…
06.11.2012
(Xế trưa, thăm mộ Nguyễn Tất Nhiên, đi cùng với Võ Chân Cửu và Nguyễn Hoàng Nam.)
(*) Thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên (30.05.1952 – 03.08.1992)