một lũ ngồi co nhếch nhác buồn
giả đò quên tuốt chuyện non sông
huênh hoang đất trích (?) – ê hề thịt
khinh bạc quê người: “rặt nhố nhăng.”
nào đâu đã được thân đem cống
đã được qua Hồ như Chiêu Quân!
hè nhau tháo chạy thua đàn vịt
bày đặt coi đời trò trẻ con
bán chũ người xưa mua tớp rượu
hớp chút canh thừa, dăm vá cơm
nghênh ngang chửi đổng mà đau lấy:
“trời bất nhân và đất bất nhân.”
mánh mung qua buổi. cười hô hố
đâu biết đêm về bóng quẩn chân!
chẳng ai xuống lệnh ta lưu lạc
mà phải ngồi đây thốn ruột gan.
nến khô ngấn lệ làm sao chảy?
như đám ma Hời chết chửa chôn.
một lũ than ôi! đầu sớm bạc
nói gì cũng muộn. cũng không xong
hỏi nhau tổ quốc – phương nào nhỉ?
vẫn đấy hay là đã thảm thương?
thì thôi! nhớ lấy ngày ly tán
ngựa bỏ lưng đồi. quẳng kiếm cung
ma chay cũng chỉ ta và bạn
mộ đã san bằng, ai chẳng quên?
nhớ bạn ta bày mươi bát cỗ
giỗ trước cho yên. nữa khỏi phiền!
nhắc nhau “chữ nghĩa như dao sắc”
“liếm ngọt đời sau thịt lẫn xương.”
nơi đây sót chút tình cô tịch
chắt nốt cho xong, giọt máu cuồng.
Paris 10.11.89.