Nhà thơ Đoạn Trường (phải) và Du Tử Lê
Giữa ngày tháng giá băng luân hồi
âu yếm mặt trời rim đất lạnh
buồn cánh đồng cằn cỗi khuấy tan
hạt giống nằm ngủ được thắp sáng
vòng tay ôm bông lúa vàng trĩu hạt
mật thoảng chứng thực môi tôi
những sợi tóc xanh ngả đầu dưới nắng
hơi ấm tinh khôi tràn về
tâm hồn tôi tíu tít
bám rễ
tiếng suối mát rỉ tai đất
tôi lắng nghe nhịp chiêm nương phong ấn khung trời riêng
rất riêng của ánh mắt
thổ lộ mùa gặt hưng phấn
rồi những cánh hoa thơm sóng sánh sông đời
quên bụi cũ kềng càng áo đạo
như muôn ngàn ánh đạo nhập chung đường lý giải trái tim
con đường có thể nguội thảng thốt
nàng chớ rẽ vào ngõ khác với hy vọng
nó không có ngày mai, trở về đóng băng
còn mặt trời sẽ không để nắng tắt đất lạnh
mỗi ngày sợi chỉ bình minh thêu lên lá
như những vân tay
trở thành thói quen cài then quỹ đạo
hiện tượng hữu thể chẻ ra mẫu tự mới
dốc tuyệt đối tình yêu
Đoạn Trường (11-1-2013)
Gửi ý kiến của bạn