khi bày hải âu ngược về thành phố
gặp tiếng hát bên kia bức tường thời gian.
nhiều ốm o nốt lặng
đêm thấp hơn nốt trầm,
buốt, lạnh đôi mắt nhắm.
gió về tay không,
để lại những chiếc lá vô thừa nhận cho lề đường.
mưa liên doanh nhà cửa
gạch bỏ tên chúng ta.
trừ bất-trắc- lên-men, hỏi tôi mùa rượu cất?
đó là lúc tôi trong em,
ngày mới lớn.
.
chúng ta sống giữa thời đại
nhân loại đang quên dần tiếng nói.
.
khi căn phòng đồng loạt mở tất cả mọi cánh cửa,
bàn ghế, giường, nệm đứng lên,
cùng nghển cổ,
chờ nghe một lời gì
khác hơn nín lặng những giọt lệ
chảy ngang môi,
trước khi rớt trên lap-top.
buổi chiều lẩy bẩy, núp trong closet.
những ngón tay đoạn, lìa
không đủ sức thốt kêu một tiếng nhỏ.
mặt trời dầm mình hồ nước xanh,
thở dài đen:
- phải chi họ đừng có mặt!
(dù trái đất vẫn quay.
muôn loài vẫn sống)
đó là lúc tôi trong em,
ngày ly. biệt.
.
chúng ta sống giữa thời đại
câm và, điếc.
.
khi hàng cây mới trồng
gầy nhom dấu than (!)
lấy tay che mặt
mong đừng ai thấy.
không che mặt,
tôi cũng mong đừng ai bắt gặp
những lần vượt qua biên độ nỗi nhớ.
đó là lúc kỷ niệm trở thành con tin của đường phố.
cùng sớm mai treo lửng nỗi buồn trên những cột điện đa mang?
đợi giờ đứt mạch.
*
chúng ta sống giữa thời đại
robot và máy tính.
.
tôi, trái đất ngừng quay!
trục oan nghiệt bỗng lật nhào theo bão haiyan!?!
bày hải âu không về
chỉ mấy con sẻ non
tuyệt vọng kêu trong những tổ thấp.
.
chúng ta sống giữa thời đại
ăn thịt chính mình!?!
những cánh rừng mất tích!
và, tôi không dấu, vết!.!
Du Tử Lê
(Garden Grove 11-2013)
Gửi ý kiến của bạn