Đêm Tây Đô.
Em lộng lẫy , đêm Cần Thơ nín thở ,
Em diễm kiều Sông Hậu phát hờn ghen,
Ôi đời ta sao có những đêm thiêng !!!
Để chết dở cả nghìn đêm tưởng nhớ !!!
Em là ngọc dòng Mekong kết tụ ,
Em là thơ , nên khốn khổ các nhà thơ ,
Chiếc phà nào quá chậm với riêng ta,
Nỗi xao xuyến chờ đêm thiêng mộng ảo .
Em rực rỡ , Ninh Kiều say lảo đảo,
Chiều Tây Đô , trời lặn xuống hôn em ,
Nụ cười em , người con gái Ô Môn
Đủ vứt xó cả rừng gươm biển giáo .
Anh sẽ chạy suốt đôi bờ Sông Hậu,
Viết bài thơ ca ngợi dáng Thùy Quyên
Anh sẽ hát cho những người chưa quen biết
Phúc cho ai thấy được … mặt nàng tiên …
Vâng đúng vậy , dẫu một lần thấy được …
Tóc em dài ửng nắng bóng chiều tan …
Khuôn mặt em rực sáng giữa hôn hoàng ,
Trăng mắc cở trốn vào mây khóc ngất …!
Sẽ gióng trống và cờ cao anh sẽ phất ,
Trong si cuồng truyền báo khắp nhân gian …
Trải chân em , sen nở nụ huy hoàng ,
Em kiều diễm … một ngàn lần sự thật …
Vâng đúng vậy , từ Mekong hùng tráng
Sẽ loan truyền đi khắp cả thế gian ,
Từ ngôi cao , nay đã có một Nữ Hoàng …
Em ngự trị trên chín tầng nhan sắc…
Em ngự trị trên chín tầng nhan sắc…
Ngày thênh thang , chói lọi suốt đôi bờ
Sông Hậu ơi ! có một điều rất thật
Em là nguồn ngây ngất trái tim ta !!!
Ngọc nghìn năm , dòng Mekong kết tụ ,
Châu là em , hương sắc của phù sa,
Đời ngắn ngủi , đẹp là em …vĩnh cửu !
Thời xuân em … chết điếng cả sơn hà …
Em là ngọc mà Tây Đô có được
Em là châu , nên Sông Hậu bàng hoàng …
Anh bỗng muốn chết theo từng con nước
Nghe tim sầu ứa lệ nỗi ly tan …
Vâng , đúng vậy , từ cõi trời cao ngất ,
Em về đây trong dáng một thiên tiên ,
Anh phải chết , và đó là sự thật
Giữa hào quang rực sáng chốn triều thiên …!!!
Và chắc chắn có những chiều thơ thẩn ,
Anh sẽ về ngơ ngẩn nhớ Tây Đô ,
Chiều Sông Hậu lục bình trôi bảng lảng,
Nhói lòng anh … sóng gợn vỗ đôi bờ .
Sẽ có lúc em đi về nơi khác
Ô Môn buồn dõi mắt ! …dáng em xa
Và Sông Hậu chiều mưa như khóc ngất
Ngày thênh thang … đổ bóng mỗi mình ta
Chiều Sông Hậu lục bình trôi bảng lảng,
Anh sẽ qua , sẽ nhớ , sẽ ưu sầu …
Sẽ tiếc nuối với buồng tim quặn thắt …
Nhớ Ninh Kiều … quay quắt suốt đêm thâu !!!
Đi Qua Từng Trảng Cỏ.
Em lên Đồng Nai thượng ,
Đuôi Trường Sơn hoang dã ,
Anh đến Đồng Nai hạ
Nơi đất đỏ mù xa …
Nhớ nhau mà chẳng biết ,
Tìm nhau ở phương nào!
Kẻ đi về phía biển ,
Người buồn lên vùng cao .
Ba năm làm cô giáo ,
Chốn cao nguyên mù sương,
Bao lần em nhớ đến,
Người xưa xa dặm trường…?
Ba năm làm lính thú,
Bạc màu áo treilis,
Từng mùa trăng rừng sáng,
Trôi qua tuổi xuân thì.
Đi qua từng con suối,
Nghe mát đôi bàn chân,
Mà chẳng hay nước chảy,
Từ chỗ em… thượng nguồn!
Rừng Đồng Nai mù xanh…
Đất Đồng Nai đỏ đỏ,
Đi qua từng trảng cỏ…
Nỗi nhớ dài…vây quanh…
Hà Hồng Hoàng