"Tôi yêu thích bài thơ này của Du Tử Lê, từ một hôm ngồi quán nhỏ, nghe bài hát phổ thơ của Đăng Khánh. Giọng ca không tên. Thời gian lơ đãng. Buồn rơi nhè nhẹ trên giấc ngủ của nhân vật "em", mà tôi võ đoán là sẽ có tóc dài, vai nhỏ, sẽ kiều diễm, đài trang...Một nàng thơ tâm tưởng của thi sĩ họ Lê.
Em ngủ trong rừng cây, em ngủ suốt bốn mùa, em không còn tiếng nói...
Và em ơi, em ngủ trong lòng tôi. Chẳng bao giờ dậy nữa.
"Em ngủ trong lòng tôi
chẳng bao giờ dậy nữa
một đời rồi cũng thôi
chỗ ngồi kia đã bỏ"
Đoạn kết bài thơ, tôi cho rằng rất xuất sắc. Nó lao thăm thẳm vào cõi buồn. Nó giải nghĩa những hệ lụy khốn cùng, và cả những hoan hạnh vô biên mà nhân vật Tôi nhận lĩnh. Từ tấm lưới tình ái bủa giăng.
Tôi sẽ chẳng thể nhìn em. Nhưng chắc chắn rằng em - em nhan sắc tuyệt cùng.
Tôi sẽ chẳng thể có em. Nhưng lại có em nghìn kiếp."
(Sài Gòn, 4.7.2014)
Gửi ý kiến của bạn