Ở nơi bụi nhớ bám đầy áo xưa
Người về ngang phố
Bông cúc thẫn thờ
Con sâu vàng ngủ chập chờn mộng tơ
Người về ngang phố
Mùa đi không đành
Giọt trời rơi xuống vỡ thành sông sâu
Người về ngang phố
Ta ngồi ở đây
Ở nơi bụi nhớ bám đầy áo xưa
Trẻ dại
Tinh mơ lại thấy mình trẻ dại
Níu cánh chim trời, học cách bay xa
Muốn vác mình về đồi, lũng vắng
Học đóa lan vàng cách nở hoa
Anh kể về đôi mắt
Những người mang gương mặt rỗng
Phố chợ nghiêng ngả theo ngày
Thành phố anh buồn lắm
Kể gì cho em đây?
Thôi mình về lòng đất
Hỏi loài kiến nghĩ gì?
Khi chúng dìu nhau xây tổ
Và dìu cả tình yêu đi
Mình trèo lên lá ổi
Xem tia nắng diễu hành
Những buổi sáng, buổi sáng
Rụng đầy những lóng tay
Mình rơi lên cành củi mục
Rồi lênh đênh trên con sông
Rồi lắng nghe thương đau chảy
Rất bình thường, rất trong
Thành phố anh buồn lắm
Kể gì cho em đây
Thôi, anh kể về đôi mắt
Khi anh nhìn em, lúc này...
Nguyễn Đăng Khoa
Gửi ý kiến của bạn