Gió Chiều.
Sài Gòn đẹp lắm anh biết không?
quán Gió bên sông chiều hoàng hôn đỏ ối
không có anh sóng cồn cào dữ dội
gió thở dài trên chiếc ghế tình nhân
chân trời vỡ hồng lên nỗi nhớ
mặt sông nứt rạn nỗi buồn
gió ngược về nguồn hát lời tình tự
“mây mang thai cho những ngày mưa bay …”
một mình quán Gió chiều nay
Cho Tình Đầu.
Anh nắm tay em lần đầu
Hồn nhiên ửng vừa trên má
Vườn hồng trái mộng bao lâu
Tuổi thơ thơm lừng nắng Hạ
Rừng cao su chưa thay lá
Nghiêng nghiêng bóng rợp lối về
Em đi bước mòn xa lạ
Trong chiều gió cuốn đê mê
Tay anh vụng về cánh phượng
Vở thơm bướm nhỏ hiền hòa
Gò Dầu mùa hoa năm ấy
Tung trời bướm phượng bay xa
Em bơ vơ miền đất lạ
Thương anh ôm mối tình sầu
Rừng cao su chưa thay lá
Nhạc chiều gió hát muôn câu
Mỹ Sơn chiều mua tím,
mưa rơi xuôi mái lá
nghiêng ướt tím rừng mua
chiều Mỹ Sơn đầu mùa mây khóc
ai ngồi bứt tóc đan thòng lọng
treo cánh hoa tình trên mỏm đá thiêng
đưa em về tìm chốn bình yên
núi vẫn đẹp
hoa vẫn mua
mà màu trời xám lạ
nỗi nhớ bồng theo mưa giăng muôn ngả
rũ rượt sắc buồn nét tím sắp rêu
ngồi bên nhau bên mưa Mỹ Sơn
hồn thênh thang mang mang đồng gió
thấp thoáng cánh diều ước mơ băng rơi thuở nọ
bay lên giữa chiều ngát tím hương mua
Một Lần Hội An.
một lần thôi
chỉ một lần Hội An duy nhất
thả rong nỗi buồn
rũ cánh trong mưa
người đàn ông tay dắt mùa xưa
bước qua...
cây cầu Cẩm Nam níu ngày xa ở lại
khô khát nụ môi
hôn gió sóng Thu Bồn
chỉ một lần
chỉ một lần đưa tay
vuốt ve da rêu
mượt xanh ngói cổ
miết rất dịu dàng mà ký ức bật cháy
cánh chim tha lửa
bay trong mưa
về Hội An lang thang miền nhớ
phục sinh rồi cứ muốn chết bơ vơ
trong u trầm tiếng va lách cách
kỷ niệm loi choi
vỡ rạn hồn
Hoàng Hôn Mê-Kông.
níu hoàng hôn vương trên dòng sông
gió xoay chiều Đông Pakse
loay hoay nẻo về
Mê-Kông gió đằm cánh cò nghiêng nắng
về phương Nam nơi vết thương mưng mủ
đàn chim aó blu rũ liệt trời hồng
HDP