Chiều đông viễn xứ.
Tôi đi giữa phố người
Chiều một mình lặng lẻ
Gió cao ngày rét buốt
Cuốn khối sầu xa nơi
Chiều ngã tư, ngã năm
Chỗ nào là chỗ rẽ
Con đường nằm băn khoăn
Một đoạn dài thêm nữa
Một khoản đời không quen
Tôi đi giữa chiều đông
Ý mờ neo ngang phố
Hồn phương trời bên xứ
Rưng nhớ ngày yêu thương
Thời gian không trở lại
Mặt trời chìm gió mau
Mùa theo mùa nắng héo
Cho lối về lũng sâu
Tôi đi giữa phố người
Bên dòng đời quên tôi
Nghe như có tiếng cười
Vọng sầu lên đôi mắt
Tôi qua phố đông người
Mà thấy mình lẻ loi
Chiều đông tôi giữa phố
Nghe bơ vơ cuối trời
Con đường đi chưa đến
Xám xịt màu mây trôi
Chiều đông tôi viễn xứ
Nhớ quay quắt về nơi
Tôi yêu thương một đời
Mà sao cứ xa xôi…
(tháng 11/2014)
Nhiều hơn tất cả.
Nhiều hơn những gì em tưởng đến
Chiếc bóng bên đường nhớ hàng cây
Chiều thu nắng héo trơ cành lá
Xao xác mùa thương cuối một ngày
Nhiều hơn những gì ta đang có
Khói sóng chiêu hồn trong mắt ai
Tiếng đời xưa dẫu tàng xuống huyệt
Thời gian đầu cỏ biết chân người
Giá mà ta gặp em đâu đó
Cõi lòng thổn thức chắc không nguôi
Tiếng sáo vô tình qua bất chợt
Tim mềm ngày ấy sắt se nơi
Kỷ niệm còn vương lần ly biệt
Tan tác đời nhau cả mối sầu
Người đi ngoảnh lại nhìn khuất nẻo
Một nẻo đường đi trắng bể dâu
Nhiều hơn những gì có thể nghĩ
Từ lâu, lòng đã thấy nhớ thêm
Ta thầm se với người trong mộng
Đèn trăng đêm xuống bóng ai bên
Nhiều hơn tất cả những lời nói
Tình em mưa nắng đủ ngẩn ngơ
Đầu nguồn cuối bể hồi con nước
Ta biết trần gian mỗi bến bờ.
Lê Anh.