Con thuyền giấy của em tôi/đã từ bỏ dòng sông/ra biển/
Tội nghiệp cánh diều đứng gió/rớt dài theo/Con dế lửa cất trong hộp diêm/cũng thôi gáy từ lâu rồi/Thương mẹ già nua/Khóc muốn mờ đôi mắt/Bảo tôi phải tìm thằng CÚN về đây/Dẫu con thuyền có vỡ tan nước biển/Tôi đã tự trách mình/chưa hiểu hết những ước mơ/Khi gặp em/ngồi nhìn về phía xa xăm/Hoa hồng cỏ nội bây giờ/đâu có giống ngày xưa/
Tôi đã đi cùng trời cuối đất/nhờ bao nhiêu ngọn gió/rất nhiều con mưa/Tìm giúp tôi hang con dế lửa/Nhưng chẳng thể nào thấy được/Đành trở về/lạy mẹ con hư/
Thôi đành để em đi/Thôi đành để em một mình trước sóng/Đành để em lớn lên với biển/Có thể em sẽ ngã một lần/Hay sẽ ngã nhiều lần/Nhưng có ai ra biển mà không ngã bao giờ/
Ở ngoài ấy có khi sóng rất cao/Em phải biết khi nào cưỡi lên trên/Khi nào đi dưới sóng/Điều quan trọng/Anh chỉ muốn nhắc em/Phải vươn lên bằng được/Đứng thẳng mà đi tới/
Bằng chính đôi chân của mình/Đừng bao giờ đi nhờ đôi chân người khác/Bay cũng tốt/Bay lên bằng đôi cánh của em/Thẳng về phía mặt trời/về phía bình mình/Chắc chắn ở đấy có mùa Xuân/
Có rất nhiều hoa nở/rất nhiều niềm vui/và hy vọng/
Một ngày nào nhớ lại/Một khi nào nhìn lại/Nhớ ở sau lưng/Có một chỗ để quay về/Một nơi rất cũ/rất xưa/có một dòng sông/một cánh đồng/và những yêu thương rất thật/Em hãy chạy ngay về/ôm mẹ/ôm anh/mà khóc/Mang cả con thuyền giấy còn nguyên cho mẹ/Mang cả con dế lửa còn sống cho anh/Cánh diều của em/Anh vẫn thả trên cánh đồng chiều/đợi em về nối thêm sợi chỉ/cùng kéo nó bay xa/Nghe tiếng mẹ cười vang/giữa mênh mông lúa hát/Có hạnh phúc nào hơn thế này không?/
Vũ Xuân Chinh